Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 63: Quái vật Thanh Cảng

"Cho dù thế nào đi nữa, nếu như cậu ta thật sự có thể kéo tóc giả của ông dưới tình huống ông không hề phát hiện, vậy không chỉ cho thấy lượng cấp tinh thần của cậu ta rất mạnh, mà còn nói rõ trong khi cậu ta vận dụng sức mạnh suy nghĩ tinh vi tồn tại sức khống chế rất mạnh, chuyện này..."

"Lượng cấp tinh thần này thật sự rất cao đó, đương nhiên trên bốn trăm, thậm chí còn có thể..."

Trước đây, trong một cuộc họp của sở cảnh vệ, khi có ai đó đoán lượng cấp tinh thần của Lục Tân là trên ba trăm đã nhận được một trành âm thanh bối rối, còn bây giờ, có ít nhất một nửa số người trong văn phòng làm việc lộ ra biểu cảm hưng phấn.

"Sao tôi lại cảm thấy thậm chí có thể cậu ta còn vượt qua năm trăm?"

"Cho dù như thế nào đi nữa cũng đều vô cùng cao, lượng cấp tinh thần ban đầu đã như vậy, chẳng phải sẽ tiếp tục tăng mạnh một hai lần nữa sao..."

"Có thể trực tiếp tiến vào giai đoạn thứ hai?"

Giữa sự kinh ngạc của những người xung quanh, Trần Tinh yên lặng ghi lại trên văn kiện, sau đó ngẩng đầu lên nói rằng: "Những người khác thì sao?"

Nghe thấy câu hỏi của cô ta, mấy vị giáo sư khác cũng đều thay nhau biểu đạt ý kiến của mình.

Có người biểu thị sự tán thưởng đối với thiên phú của Lục Tân.

Có người biểu thị tán thành đối với sự ổn định khi sử dụng năng lực của anh.

Cũng có người biểu lộ sự nuối tiếc nhất định đối với vấn đề anh chối sử dụng súng ống.

Cuối cùng, tất cả mọi người đều bắn ánh mắt nhìn về trên người một người phụ nữ trung niên tóc uốn, rất có khí chất.

Thật ra bà ấy vẫn không hề tham gia trong suốt quá trình kiểm tra, thậm chí cũng không hề đến gần Lục Tân.

Thậm chí, trên một vài khí chất nào đó, ít nhiều gì bà ấy cũng khác với những nhân viên nghiên cứu và các giáo sư khác.

Những người giáo sư khác đều có một chút cuồng nhiệt, nhưng bà ấy lại có vẻ khá là bình tĩnh...

"Tôi là nhà nghiên cứu học đảm nhiệm chuyện trăng máu thần bí kia!"

Bà ấy thấy mọi người đưa mắt nhìn về phía mình, bèn mở miệng khẽ nói: "Thật ra, mục đích chính tôi đến đây lần này chính là muốn xác định một sự thật, đó chính là, cho dù là cuộc nói chuyện của bác sĩ Châu Cầm hay là sự quan sát của giáo sư Trần với cậu ấy, đều nói rõ ràng quả thật bên cạnh cậu ấy có tồn tại một 'người nhà' mà chúng ta nhìn không thấy, với mức độ nào đó, đó thật sự giống như tinh thần phân liệt vậy!"

Bà ấy có hơi ngừng lại, nói: "Mà mục đích tôi đến đây, chính là muốn xác định rằng lỡ như đó không phải là tinh thần phân liệt thì sao?"

"Lỡ như thật sự có mấy thể tinh thần mà chúng ta không nhìn thấy được ở bên cậu ấy, đồng thời có thể cho cậu ấy năng lực thì sao?"

Những lời này, khiến cho mấy vị giáo sư cùng với những nhân viên nghiên cứu khác cũng hơi ngơ ngác một chút.

Thân là nhà nghiên cứu, bọn họ tin tưởng sự thật và số liệu, thật ra ít nhiều gì họ cũng cho rằng bản thân họ và người phụ nữ này không chung đường.

Bà ấy giống như là một bà đồng hơn là người nghiên cứu khoa học!

Mà nữ giáo sư tự xưng là nhà nghiên cứu thần bí học đảm nhiệm chuyện trăng máu thần bí kia nói đến đây, hơi cử động một chút, bà ấy lấy một dụng cụ hình hộp nhỏ màu đen ở trên người ra ngoài, đặt lên bàn, có thể thấy trị số nhạy bén phía trên đấy đã chuyển đến số lớn nhất."

Nữ giáo sư nói rằng: "Cho nên tôi vẫn đang làm kiểm tra, tôi muốn xác định xem có phải là bên cạnh cậu ấy còn có một thể tinh thần khác hay không."

"Tôi đã bố trí ở đây mười cái dụng cụ như thế này, chia ra đặt ở từng góc độ, từng vị trí."

"Chỉ tiếc, dù đã dùng máy dò tiên tiến nhất được chế tạo bởi viện nghiên cứu Nguyệt Thực, ở trạng thái nhạy bén khác tôi cũng không có bắt được gợn sóng của sức mạnh tinh thần không phù hợp với hành động cá nhân của cậu ấy, mà theo lý thuyết, nếu như bên cạnh cậu ấy có thể tinh thần khác tồn tại, cho dù có hành động nhất trí với cá nhân cậu ấy, vậy chắc hẳn cũng sẽ để lại một ít dấu vết không hài hòa bị chúng ta quan sát được..."

"Huống chi, chính cậu ấy cũng đã từng biểu thị, 'người nhà' của cậu ấy cũng chẳng nghe lời như vậy!"

Nói đến đây, bà ấy hơi có chút tiếc nuối, nói rằng: "Cho nên, tôi cũng chỉ có thể thừa nhận, những người nhà kia được xuất hiện từ suy nghĩ chủ quan của cậu ấy!"

Đám giáo sư xung quanh cũng nhẹ thở ra.

Nhưng người phụ nữ tóc uốn kia lại nói tiếp: "Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng dụng cụ còn chưa đủ nhạy bén..."

Vừa nói, bà ấy vừa khẽ liếm môi một cái, con mắt hơi tỏa sáng, cả người đều lộ ra vẻ trẻ trung.

"Nếu như có thể mở đầu óc của cậu ấy ra..."

"..."

Sắc mặt của mấy vị giáo sư khác lại có vẻ hơi cổ quái.

Vào lúc này, giáo sư Trần gõ bàn, nói rằng: "Còn có một vấn đề, thầy tạo mộng đã chết kia..."

Lúc ông ta nói ra lời này còn nhìn về phía bác sĩ tâm lý.

Vị bác sĩ tâm lý kia khẽ lắc đầu, đáp: "Vấn đề này giáo sư Bạch đã từng nói rồi, không thể hỏi thẳng một vấn đề, nhưng tôi cũng đã sắp xếp, tôi dán ảnh chụp của thầy tạo mộng kia ở sau lưng, ngay vị trí mà chỗ ngồi của cậu ta ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy, nếu như cậu ta từng gặp thầy tạo mộng đó, nhất định sẽ xuất hiện phản ứng tương ứng, nhưng cậu ta lại biểu hiện vẻ vô cùng lạ lẫm với thầy tạo mộng đó."

"Vậy nên, bây giờ chỉ có thể xác định..."

Vị giáo sư đầu hói họ Trần tổng kết lại: "Tiềm lực của cậu ta rất lớn, tam quan rất đứng đắn, tư tưởng rõ ràng, phân liệt... Cũng rất rõ ràng?"

Người xung quanh cái bàn đều nhao nhao gật đầu, biểu thị đồng ý.

"Đồng thời điều này cũng nói rõ, quả thật cậu ta có mức độ nguy hiểm nhất định?"

"Đương nhiên, chắc chắn nguy hiểm rồi..."

Mà giáo sư họ Trần, thì quay đầu nhìn về phía Trần Tinh.

Trong khi những người này thảo luận, Trần Tinh đã ghi lại từng ý kiến phát biểu này, lúc này cô ta thấy mọi người đều nhìn về mình nên đóng văn kiện lại, theo bản năng xoay tròn cây bút trung tính màu đen trong tay, suy nghĩ một chút, mới nói:

"Còn lại chính là vấn đề chủ yếu nhất, các vị giáo sư nghĩ thế nào về việc dẫn dắt anh ta?"

Mấy vị giáo sư liếc nhau một cái, giáo sư họ Trần là người đầu tiên giơ tay lên: "Đồng ý!"

Thấy thế, những người khác cũng đều giơ tay biểu quyết: "Đồng ý!"

"Đồng ý!"

"Chờ xác định!"

"Tiềm lực tốt như vậy, đương nhiên phải dẫn dắt rồi!"

"Vô cùng đồng ý!"

Vị cuối cùng giơ tay, là vị nữ chuyên gia thần bí học kia, bà ấy chậm chạp giơ tay lên, sau đó bình tĩnh mở miệng:

"Ngoài ra, tôi còn có thêm đề nghị là sắp xếp thêm một chút nhiệm vụ cho cậu ta để chúng ta lấy được số liệu tương ứng!"

Lời này lập tức dẫn đến một tràng tiếng "đồng ý, ủng hộ".

"Chuyện này..."

Kết quả xuất hiện ban đầu khiến cho Trần Tinh xuất hiện chần chừ trong chốc lát.

Quả thật, dựa vào sự hiểu trước đó của cô ta đối với Lục Tân, quả thật lần này cô ta vô cùng chắc chắn rằng sáu vị giáo sư sẽ đưa ra cùng một đề nghị là đồng ý dẫn dắt, nhưng mà cô ta chẳng thể dự liệu được, thế mà sáu vị giáo sư béo này lại vô cùng nhất trí, duy chỉ có một người nói rằng "chờ xác định", cũng vì cần thời gian phân tích mẫu huyết dịch của Lục Tân nên không có cách nào đưa ra đáp án cuối cùng ngay bây giờ.

Hơn nữa, dựa vào quy định của thành phố Thanh Cảng, sau khi có ba vị trong sáu vị giáo sư bên đưa ra ý kiến chắc chắn là đã có kết quả rồi.

Bởi vì vị giáo sư thứ bảy này là giáo sư Bạch, hơn nữa ngay từ đầu ông ta đã đồng ý rồi.

"Tiểu Trần Tinh, cô có biết vì sao chúng tôi biết rõ cậu ta có rất nhiều nơi kỳ lạ nhưng vẫn muốn dẫn dắt không?"

Vị giáo sư họ Trần kia dường như đã nhìn ra sự nghi ngờ của Trần Tinh, cười cười giải thích: "Những người bọn tôi đây, đa số đều đã trải qua khủng hoảng ban đầu của sự kiện trăng máu và thời kì mê man xây dựng lại nền văn minh, sự cố ô nhiễm tinh xuất hiện lúc vô cùng lúng túng, cho nên chúng tôi cũng dần dần hiểu rõ, đối mặt với từng chuyện vặn vẹo mà quỷ dị kia, cô cứ trốn tránh, ẩn náu cũng chẳng có ích gì!"

"Vượt lên thách thức, hiểu rõ nó sau đó lợi dụng nó, đó mới thật sự là cách giải quyết!"

"Mà người tuổi trẻ này, bản tính vừa tốt, tiềm lực lại lớn, hết lần này tới lần khác lại có một vài trạng thái chúng ta không giải thích được…”

“Cô nói xem, còn có người nào thích hợp để chúng tôi nghiên cứu hơn là người này chứ?”

“Chậc…”

Trần Tinh lập tức phản ứng lại, cô ta nhìn mấy vị giáo sư trên đầu không có vài cọng tóc, thậm chí là hai vị nữ chuyên gia thần bí học và bác sĩ tâm lý kia đều có vẻ hơi mong chờ, thậm chí vẻ mặt còn ẩn chứa sự cuồng nhiệt, cô ta cũng có chút không biết làm thế nào.

“Chẳng trách ngay cả người tinh thần dị biến cũng đều thích gọi bọn họ là quái vật nhỉ...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận