Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 963: Hành động lẻn vào hợp pháp (2)

Chỉ một câu nói này đã khiến lòng dạ mấy người còn lại run lên, vội vàng dùng ánh mắt cản anh ta lại, sau đó nhìn về phía một vị đội trưởng, đối phương cũng nghi thần nghi quỷ, cầm đèn pin rọi một vòng ở xung quanh, sau khi xác định không thấy được ai cả thì sắc mặt trở nên sầm sì, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, khẽ nói: “Nơi này không thể ở quá lâu, nhanh đi thôi…”

Có người lo lắng: “Đội trưởng, có cần đi vào xem không?”

“Đi vào?”

Tên đội trưởng kia sờ chìa khóa bên hông, hơi do dự.

Nhưng vừa nhìn lại tòa nhà màu đen kia thì nhanh chóng lắc đầu, cười khẩy nói: “Cửa sổ xung quanh đều hoàn hảo không bị làm sao, không thể nào có người xông vào, bây giờ chúng ta mở cửa ra rất có thể sẽ tạo thành uy hiếp cho người bên trong, vậy nên…”

Anh ta nhanh chóng đưa ra quyết định, lắc đầu nói: “Đi.”

“Quay về xem lại cameras, sau đó tăng cường tuần tra xung quanh…”

Hai đội bảo vệ nhanh chóng lùi ra, còn nhanh hơn cả lúc đến đây.

“Ồ?”

Còn có cameras ẩn sao?”

Sau khi họ đi rồi, ở vị trí tầng hai, ở chính giữa hai cánh cửa sổ thủy tinh, đúng lúc có hai vách tường lồi ra bị bóng đêm bao phủ, chỉ là người bình thường nhất định không thể nào trốn được ở trong này, Lục Tân hơi tò mò dò đầu ra.

Rõ ràng là anh đã chuyên nghiệp thế mà, sao lại bị người ta phát hiện chứ?

Anh cảm thấy có hơi nhụt chí, từ từ bám vào vách tường bò xuống dưới.

Ngồi trên bậc thang chờ một lúc, cách đó không xa có một cái bóng nhỏ mặc váy trắng xuất hiện, rồi nhanh chóng đến gần anh.

Cái bóng trắng đi đến trước mặt, anh nhanh chóng nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của em gái, trong miệng cô còn ngậm một chùm chìa khóa.

Trong chùm chìa khóa có treo một tấm thẻ màu trắng.

Trong lúc Lục Tân đang ấn núp, đột nhiên nghĩ đến một biện pháp tuyệt diệu.

Anh không có thẻ vào cửa, nhưng nhất định đám bảo vệ kia có, vì thế anh năn nỉ em gái, đi trộm thẻ vào cửa giúp mình.

“Anh định làm cái gì vậy?”

Em gái đưa thẻ cho Lục Tân, nhưng vẻ mặt lại không vui: “Anh, bộ dạng của anh mất mặt lắm đó…”

“Có gì mà mất mặt?”

Lục Tân nhíu mày liếc nhìn em gái, nói: “Đây là chuyên nghiệp.”

“Chuyên nghiệp sẽ không bị người ta phát hiện…”

Em gái khinh bỉ bĩu môi, nói: “Anh còn bảo em giúp anh trộm đồ, sao anh không tự đi mà trộm?”

“Nếu như anh muốn lấy, chẳng lẽ anh phải giết người sao?”

Lục Tân liếc mắt nhìn em gái đầy bất lực, khi nào cô mới có thể hiểu rõ cảm giác thành tựu đến từ lẻn vào thành công đây.

Tuy rằng hành động lẻn vào lần này của anh có vẻ như không quá thành công cho lắm.

“Tích!”

Lục Tân cầm lấy thẻ, quẹt thẻ đi vào.

Vừa rồi nhìn thấy tên đội trưởng kia do dự, anh đã đoán được cái chìa khóa đó có thể mở ra cánh cửa này, cho nên mới nảy lòng tham bảo em gái đi trộm lại đây, quả nhiên, thẻ vừa quét qua cửa, đã thấy cái cửa sắt khẽ run lên, sau đó mở ra hai phía.

Lục Tân nhẹ nhàng thở ra, sau khi đi vào cửa thì đưa thẻ cho em gái, nói: “Đem trả lại đi.”

“Vì sao?”

Em gái đang hưng phấn đi vào trong hành lang, đột nhiên khuôn mặt nhỏ của cô bé trở nên mơ màng

“Chỉ như vậy thì bọn họ mới không biết chúng ta từng quẹt thẻ đi vào cửa…”

Lục Tân kiên nhẫn giải thích: “Nếu phải làm nhiệm vụ điều tra, đương nhiên phải hành động dứt khoát, không để lại dấu vết mới được...”

Em gái khó hiểu ngẩng đầu nhìn Lục Tân, một lúc lâu cô bé mới khẽ cất giọng nói: “Anh, có phải anh đã hơi hư vinh rồi đúng không?”

Lục Tân cảm thấy cạn lời, sao cô bé lại nói như vậy…

Bản thân anh chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ lần này một cách hoàn hảo nhất, để tránh bị mất mặt cái tiếng đội trưởng này mà thôi.

Cũng may em gái nghe lời, uể oải quay đi.

Lục Tân hít sâu một hơi, kéo cửa sắt ra bước vào tòa nhà.

“Phù…”

Khi vừa rảo bước đi vào bên trong, Lục Tân có thể cảm nhận được rõ ràng không khí đang dần tăng lên, nhiệt độ giảm xuống vài độ.

Lông tơ trên da anh có cảm giác như một bàn tay lạnh lẽo mơn trớn, từng sợi từng sợi dựng đứng lên. Cùng lúc đó, cũng không biết có phải ảo giác hay không, trong tai anh đột nhiên nghe thấy tiếng “khì khì” nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.

Tựa như có một con ma nào đó đang trốn sau lưng anh, vui vẻ cười đùa.

“Tìm đúng chỗ rồi…”

Trong lòng Lục Tân lập tức trở nên hưng phấn.

Anh hít sâu một hơi, cố giữ bản thân không quá hưng phấn, bước từ từ vào bên trong tòa nhà.

Trong tòa nhà này giống như không có bật điện, đến cả một ánh đèn cũng không.

Những căn phòng hai bên không có bật đèn, ngoài hành lang cũng không có đèn cảm ứng bất ngờ sáng lên, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt ngoài cửa sổ chiếu rọi vào.

Không nghe thấy tiếng người, cũng không cảm nhận được hơi thở của người sống.

Nhưng tòa nhà này lại không có vẻ trống vắng, Lục Tân nghiêng tai lắng nghe, thậm chí cảm giác trong tòa nhà này còn hơi đông đúc.

Sâu trong bóng tối, tựa như có rất nhiều ánh mắt đang lén nhìn trộm anh.

“Rắc rắc...”

Anh lắc cổ, phát ra tiếng vang thanh thúy khe khẽ.

Sau đó anh rảo bước nhanh hơn, nhanh chóng đi qua hành lang trống rỗng.

Giống như người đi ở dưới nước, càng đi nhanh, càng gây ra ảnh hưởng lớn đến xung quanh.

Trong lúc Lục Tân bắt đầu bước nhanh hơn, thì dường như trong tòa nhà có thứ gì đó bị anh ảnh hưởng, càng ngày càng có nhiều ánh mắt xuất hiện từ sâu trong bóng tối, tò mò đầy hưng phấn nhìn trộm anh, thậm chí còn không nhịn được mà đi theo anh, sợ bị anh bỏ lại…

“Bịch bịch bịch bịch...”

Tiếng bước chân vang vọng càng lúc càng nhiều, đi theo phía sau anh.

Lục Tân bỗng nhiên dừng lại, tiếng bước chân phía sau cũng đột nhiên biến mất, hành lang vẫn chỉ có một mình anh như trước.

Khóe môi Lục Tân nở nụ cười, tiếp tục đi về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận