Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 575: Cuộc rượt đuổi ác mộng (1)

"Không hay rồi..."

Lúc Hạ Trùng thấy lòng bàn tay mình rỉ máu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng qua chút lạnh lẽo.

Ban đầu cô ấy cố gắng dùng động tác chính xác và hiệu quả nhất để đi qua cánh cửa, lần này cô ấy lấy lại bình tĩnh rồi nhanh chóng cởi bao tay xuống, nhìn thấy trên đầu ngón tay của mình xuất hiện vài cái lỗ nho nhỏ có những cục thịt trồi lên trên da ngọa nguậy.

Cùng lúc đó, xung quanh vang lên tiếng hét hoảng loạn đau đớn của hai đồng đội của cô ấy.

Thịt và máu ở một bên chân bắt đầu sưng lên, bên chân còn lại cũng to gấp đôi trong tích tắc.

Da bị kéo căng ra lên sau đó đã rách ra.

Phần thịt đỏ tươi bên trong giống như biến thành một con quái vật cồng kềnh.

Còn một bàn tay khác như đột nhiên có suy nghĩ riêng của nó, vươn lên bóp chặt lấy cổ của bản thân mình, có vô số con côn trùng nhỏ chui ra từ lòng bàn tay há miệng đầy răng nhọn gặm nhắm phần da thịt trên cổ.

"Số 1021 – Quái vật máu thịt."

Hạ Trùng thờ ơ cúi đầu giống như không nhìn thấy những cục lồi mọc ra từ vết thương, cũng vờ như không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đồng đội.

Cô ấy chỉ dùng giọng đọc trầm thấp đọc nhanh thông tin trong đầu:

"Đặc biệt, hoạt động bất thường của…”

"Biểu hiện ô nhiễm có thể xác định phù hợp với nguồn ô nhiễm đặc biệt số 1021, đều có chung một nguồn ô nhiễm…”

"Điểm yếu là: Sợ nhiệt độ cao, và các loại vũ khí phá hủy thể tinh thần… có khả năng gây ô nhiễm cực cao."

"Vì vậy cách giải quyết là: Lửa lớn, khả năng chặt đứt cực mạnh..."

"..."

Nghĩ đến đây, cô ấy ngẩng đầu lên tay trái đồng thời lần dò tìm kiếm ở phía dưới, sau đó nhanh chóng rút một con dao găm cột ở trên chân trái ra, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên. Cô ấy lập tức cắt phăng phần thịt lồi trên tay phải xuống.

Hành động này gần như cạo mất một lớp thịt, nhưng nét mặt cô ấy lại chẳng hề run lên dù chỉ một chút.

“Mấy người đều là người có năng lực, có thể dựa vào sức mạnh tinh thần của mình để làm chậm sự ô nhiễm này.”

Cô ấy quay sang nhìn hai đồng đội đang vừa giãy giụa vừa khóc, nói: "Vấn đề lúc này là không được hoảng sợ mà phải giữ tỉnh táo."

"Hoang mang sẽ làm cho sức mạnh tinh thần trở nên nhiễu loạn, làm người khác có cơ hội ra tay!"

Không biết đồng đội có nghe hiểu những lời của cô ấy hay không, nhưng tiếng la hét giãy giụa đau đớn đã yếu đi.

Hạ Trùng liếc mắt nhìn bọn họ, sau đó dùng bàn tay dính đầy máu của mình mở cửa đi ra ngoài.

Động tác đột ngột của cô ấy đã vượt quá dự đoán của đứa bé trên trần nhà, một phần máu thịt biến thành xúc tu quất mạnh đến đập tan cánh cửa Hạ Trùng mới mở, thậm chí còn muốn bắt Hạ Trùng phải lùi về phía sau, thế nhưng sau khi đập vỡ cánh cửa thì nó kinh ngạc phát hiện chỉ chớp mắt khi cánh cửa đóng lại đã không còn nhìn thấy Hạ Trùng.

"Oa oa..."

Tiếng khóc của nó trở nên bén nhọn, phần máu thịt xung quanh uốn éo vươn dài về phía hai đội viên trên mặt đất.

Cô gái năng lực hệ Người Nhện kêu lên đầy đau đớn, cả cơ thể vặn vẹo nhảy lên tránh đòn tấn công của nó.

Tuy nhiên cô ta trở thành người nhanh nhẹn và kém may mắn nhất, tuy cơ thể linh hoạt nhưng chất dịch trong lòng bàn tay cô ta giống như con sâu đỏ phát triển một cách nhanh chóng, trong nháy mắt nó đã lan đầy cánh tay cô ta rồi lần bò về phía cổ của cô ta.

Chẳng mấy chốc cả người cô ta bị bao phủ bởi những con côn trùng quái đản như vậy, cả người ngã xuống đất co giật vài cái.

Bất động.

Cơ thể của cô ta hòa lẫn với máu thịt khắp xung quanh.

Vẻ mặt của đứa trẻ trên trần nhà rất vui, cười khúc khích bò tới gần một đội viên khác.

Lúc đầu đội viên này có dấu hiệu bị nhiễm nặng nhất nhưng cô ta nhớ lời Hạ Trùng, cố gắng hết sức giữ bình tĩnh.

Sự bình tĩnh này tạm thời kiểm soát được nguồn lây nhiễm.

Nhưng phần máu thịt ngọ nguậy xung quanh đang loi nhoi bò tới sắp bao phủ lấy cô ta.

"Két..."

Đúng lúc này Hạ Trùng mở một cánh cửa khác trong bãi đậu xe ra, đi đến.

Dáng người cô ấy nhỏ nhắn xinh xắn, váy ngắn bay phất phơ, hai bắp chân trắng nõn đầy vết thương ngang dọc giống như cô ấy vừa bước qua một nơi đầy dao, ánh mắt cô ấy đỏ như máu, tay bên phải tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc.

Dường như cô ấy không biết mình đang ở đâu, dùng nhiệt độ cao đốt lòng bàn tay mình ngăn cản ô nhiễm đang lan rộng.

Nhưng trên mặt cô ấy lại không hề có chút biểu cảm nào.

Chỉ là khi nhìn thấy máu thịt phủ trên cơ thể đồng đội thì con ngươi hơi co lại.

Sau đó cô ấy nhìn con quái vật treo trên trần nhà nói: "Đi chết đi."

Vừa nói cô ấy vừa giơ cây súng trong tay lên.

Đột nhiên có một tia lửa lớn phóng ra từ họng súng, một cột lửa dài lao thẳng lên trần nhà.

Ngay lập tức đã đốt cháy vô số mô thịt và máu thành mùi khét, mùi hôi thối bốc lên tỏa khắp bãi đậu xe ngầm.

Tiếng kêu giống trẻ sơ sinh của con quái vật trên trần nhà bỗng trở nên chói tai và đầy đau đớn.

Nó không hiểu sao cô gái này có thể biến mất sau cánh cửa.

Cũng không biết cô ấy xuất hiện từ lúc nào, sao trên tay lại cầm thêm vũ khí.

Nó kêu lên đau đớn, thậm chí còn gào thét.

Thịt và máu ở khắp bãi đậu xe ngầm đều liều mạng co rút lại toát ra hơi thở sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận