Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1417: Nội hạch tinh thần của Lục Tân (2)

“Điều này…”

Số tám ngàn vạn lần không ngờ tới, yêu cầu của Lục Tân lại là như vậy.

Biểu cảm của anh ta xuất hiện biến hóa phức tạp, muốn nghi ngờ, nhưng không biết phải nghi ngờ từ đâu.

Cả người cũng chìm vào hỗn loạn, một lúc lâu sau mới hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì…”

Lục Tân mở miệng, nhưng tốc độ lại chậm xuống, giống như bản thân anh đang nghiêm túc suy nghĩ xem nên nói như thế nào.

Sám hối, bồi thường, chuộc tội… chắc là cái gì cũng có.

Nhưng cuối cùng, anh chỉ nhẹ giọng nói: “Bởi vì tôi đã từng đồng ý, phải cứu bọn họ ra ngoài…”

Toàn thân số tám giống hệt như bị đóng băng.

Anh ta khó tin nhìn về phía Lục Tân, trong mắt ngập tràn mờ mịt và tình cảm phức tạp trào dâng.

Qua một hồi lâu sau, anh ta mới nhỏ giọng trả lời: “Số chín, anh thật sự đã thay đổi rất nhiều.”

“Anh…”

Dường như biết được anh ta muốn hỏi gì, Lục Tân nhìn về phía anh ta, cười nói: “Tôi đã tìm được chuyện mà bản thân mình muốn làm rồi…”

“Dĩ nhiên anh cũng có thể hiểu là, tôi đã tìm thấy nội hạch tinh thần rồi.”

Ánh mắt của số tám khẽ thay đổi, theo bản năng nói: “Cái gì?”

Ngay cả ông bảo vệ ở bên cạnh cũng ngẩng đầu lên, dường như rất chú ý tới vấn đề này.

Đầu tiên Lục Tân có chút ngượng ngùng, nhưng đối với người bạn học cũ đang ôm hết áy náy về bản thân mình, Lục Tân lấy hết dũng khí, chậm rãi nói: “Một nửa chính là, tôi muốn trợ giúp cái thế giới này lấy lại được quy tắc và trật tự mà nó vốn có…”

Số tám nghe thấy vậy cũng hơi ngơ ngẩn, hỏi tiếp: “Nửa sau thì sao?”

Lục Tân càng ngượng ngùng, một lát sau mới nói: “Nửa sau chính là trong một thế giới như vậy, làm một người có tiền.”

Số tám ngu người luôn.

Ngay cả ông bảo vệ ở bên cạnh cũng bỗng nhiên ho sặc sụa không ngừng, giống như bị sặc rượu vậy.

“Anh…”

Tất cả những đau lòng và áy náy của số tám đều bị câu nói này làm tan biến hết, một lúc lâu sau mới khó tin hỏi lại: “Anh đã đạt đến mức đổ giả tưởng, mà lại…”

Nghe thấy những lời này, Lục Tân ngay lập tức ngắt tiếng, nghiêm túc nói: “Những thứ khác đều có thể giả tưởng, tiền có thể không?”

Trong nhất thời số tám nghẹn họng.

“Nguyện vọng của tôi chính là muốn giúp thế giới này thành lập được trật tự và quy tắc của nó, sau đó trở thành một người có tiền trong thế giới này.”

Dù sao cũng đã nói ra được, Lục Tân lại cực kì thản nhiên, bùi ngùi nói tiếp: “Số tám, lúc vừa muốn trở về từ thành phố Hỏa Chủng, tôi rất hâm mộ anh.”

“Bởi vì tôi cảm nhận được anh rất kiên trì, cũng rất đơn thuần.”

“Mặc dù sau chuyện này, sự đơn thuần của anh dễ bị người khác lợi dụng, nhưng tôi thật sự rất hâm mộ anh.”

“Bởi vì anh biết bản thân muốn làm gì, cũng dám đi làm những chuyện bản thân mình muốn làm.”

“Mặc dù tôi muốn, nhưng tôi không có thể đơn thuần như vậy được.”

Anh khẽ lắc đầu thở dài: “Vốn dĩ tôi cũng từng nghĩ tới, bản thân mình không thể trở thành một người đơn thuần được. Nhưng lúc tự thẩm vấn chính bản thân mình, tôi phát hiện thực ra bản thân mình chỉ là một người bình thường mà thôi, tôi cũng muốn một cuộc sống an ổn, cũng thích cảm giác kiếm tiền.”

“Tiền vẫn là thứ tốt nhất…”

“Không cần cướp, cũng không cần lừa gạt, thậm chí không cần uy hiếp, có thể quang minh chính đại lấy được những thứ mình muốn.”

“Tiền có thể khiến người khác tôn trọng mình, cũng có thể giúp mình có cảm giác an toàn.”

“Tiền có thể giải quyết rất nhiều vấn đề trên thế giới, không phải là thứ tốt nhất trên thế giới sao?”

“Cho nên, tôi suy nghĩ thông suốt, không cần đơn thuần như vậy, chỉ cần khiến cuộc sống tốt hơn là được.”

Lục Tân chạm đến mạch suy nghĩ của mình, phát biểu không ngừng, một lần nữa nhìn về phía số tám, nhẹ giọng nói: “Sau khi nhận thức được rõ bản thân mình đương nhiên cũng sẽ trở nên kiên định hơn, cũng biết phương hướng của mình. Cho nên, chuyện của cô nhi viện tôi cũng có phán đoán của bản thân mình. Giống như anh muốn theo đuổi một công bằng tuyệt đối, còn muốn cho những người bạn trước của mình tìm lại một công đạo, mà thứ tôi muốn chẳng qua chỉ là, hoàn thành cam kết của mình ban đầu…”

“Cho nên số tám, tôi mới nhờ anh giúp tôi.”

Số tám nghe những lời như này, biểu cảm cũng hỗn loạn.

“Có lẽ…”

Anh ta muốn mở miệng, lại dừng lại, từ từ lộ ra một nụ cười khổ: “Số chín, rất khó tưởng tượng anh sẽ nói ra những lời này…”

“Học được ở đâu vậy…”

Nghe thấy lời của anh ta, Lục Tân cũng không nhịn được mà bật cười: “Đọc nhiều sách đi, anh cũng có thể…”

“Từ sau khi rời khỏi cô nhi viện, tôi vẫn không ngừng học.”

“Số tám, lúc vừa mới gặp mặt, anh nói thành tích trước đây của tôi không tốt, nhưng bây giờ tôi đã có được bằng đại học rồi.”

Mặc dù số tám không trực tiếp nói đồng ý, nhưng có thể nhìn thấy thái độ anh ta đã đem theo vài phần thỏa hiệp.

Mãi đến lúc này, tâm trạng của Lục Tân mới có thể thả lỏng được hơn chút.

So sánh với người cầm kiếm, người quan tâm anh hơn vẫn là số tám.

Cuối cùng anh với số tám đạt được hiệp định chung.

Giờ khắc này cuối cùng anh có thể đối diện với số tám như hai người bạn cũ một cách chân chính rồi.

Trong lúc Lục Tân với số tám đang nói chuyện, ông bảo vệ im lặng ở một bên uống rượu.

Ông ta dùng tăm xỉa răng, cẩn thân cầm thìa xúc lòng trắng của trứng vịt mặt, từng thìa từng thìa, cực kì cẩn thận.

Chỉ có người đã từng trải qua một cuộc sống khổ sở trong một thời gian dài mới có thể có thói quen uống rượu như vậy.

Mà đối thoại của Lục Tân và số tám, ông ta hoàn toàn không để trong lòng, ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ nhìn về hai người bọn họ thêm một cái. Ông ta chỉ im lặng ở bên cạnh uống rượu, mãi đến khi không biết xung quanh đã yên tĩnh lại từ lúc nào, ông ta mới phát hiện ánh mắt của Lục Tân đang nhìn mình.

Lúc này ông ta mới chậm rãi đặt ly rượu của mình xuống, cầm lấy khăn lau, lau cái tay mình, đón nhận ánh mắt của Lục Tân.

“Tới tôi rồi phải không?”

Lục Tân im lặng nhìn ông bảo vệ, trong đầu dần nổi lên một hình bóng quen thuộc.

“Đúng vậy, thầy Tôn.”

Anh khẽ gật đầu nói tiếp: “Một trong hai người trợ thủ đắc lực của lão viên trưởng ban đầu, Tôn Chung, thầy Tôn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận