Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 623: Phó đội trưởng của tiểu đội đơn bình (1)

Đây là lần đầu tiên vì tiêu hao lực lượng tinh thần quá nhiều mà Lục Tân mà chìm vào giấc ngủ.

Nhưng một giấc ngủ này, anh đã ngủ rất ngon lành.

Trong mơ giống như trở lại tháng ngày ánh nắng tươi sáng, bọn họ và tất cả mọi người, em gái, Tiểu Thập Cửu, những đứa trẻ lớn hơn anh, còn có những đứa trẻ nhỏ hơn anh ở trong cô nhi viện cười đùa vui vẻ, mặt mày ủ rũ làm bài tập, tốp năm tốp ba đánh nhau. Lão viện trưởng đứng ở trên lầu hai, nóng nảy cầm lấy cây chổi ở đó hô to: “Dừng tay, còn đánh nữa, đánh nữa thì ban đêm không cho các con ăn sủi cảo!”

Nếu như chỉ nhớ về khoảng sân đầy ánh nắng tươi sáng thì tốt quá.

Lúc Lục Tân mở mắt đã thấy mẹ đang cúi người nhìn anh.

Trên mặt bà mang theo một nụ cười hiền từ, mặt của mẹ cách mặt anh rất gần, dường như muốn nhìn xem trong mơ mình đã mơ thấy gì vậy.

“A. . .”

Lục Tân cuống quít đứng lên: “Mẹ quay về rồi à?”

Cảm giác trong lồng ngực anh mình trống không, anh giật mình, mới nhận ra không thấy Tiểu Tập Cửu bị anh ôm vào trong lồng ngực đâu nữa.

Mẹ nhẹ giọng cười nói: “Không cần lo lắng, mẹ đưa đứa bé kia đi chữa bệnh rồi.”

“Đi đâu?”

Lục Tân lập tức cảnh giác, hỏi theo bản năng.

“Trên thế giới này một chỗ duy nhất có thể chữa khỏi cho con bé, dù sao cũng tốt hơn việc con để con bé bên người…”

Mẹ cười nói: “Chẳng lẽ con vẫn cảm thấy đưa con bé về nhà làm một vật trang trí thì tốt hơn à?”

“À…”

Lục Tân vội vàng lắc đầu: “Không có, không có.”

Trong lòng anh có vài suy nghĩ lóe lên thật nhanh.

Đối với mẹ anh khá tin tưởng. Bởi vì trong gia đình, nếu như không có mẹ thì đã tan nát từ lâu. Mà người một nhà đã trải qua nhiều chuyện như thế thì mẹ là người đã hy sinh nhiều nhất, cũng đáng tin cậy nhất. Mặc dù mẹ có rất nhiều bí mật nhưng từ trước đến nay bà ấy chưa từng nói dối anh. Mẹ nói có người có thể chữa khỏi cho Tiểu Thập Cửu thì đó là thật sự.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, anh mới nhìn về phía mẹ: “Trong khoảng thời gian này, mẹ đi đâu vậy?”

“Thăm một số bạn cũ, đánh mấy ván mạt chược thôi. Tiện thể thắng một ít đồ.”

Mẹ cười trả lời, sau đó nhìn về phía xung quanh, nói: “Xem ra trong khoảng thời gian này, biểu hiện của con rất tốt. Mẹ đã hỏi cha và em gái, bọn họ đều khen con. Lúc mẹ không có ở đây, con thực sự đã làm được việc chăm sóc tốt cho người nhà của chúng ta.”

“Ực. . .”

Lục Tân hơi ngượng ngùng gãi đầu một cái.

Vì sao lời khen của mẹ lại đến nhanh như vậy chứ?

Đến lúc này, anh mới có thời gian nhìn bốn phía xung quanh. Chỉ thấy quầy bar đã được quét dọn sạch sành sanh, mảnh vụn thủy tinh, máu tươi đã hoàn toàn biến mất không thấy nữa, chỉ có lại ngọn nến đã cháy hết, cái lỗ trên bàn và một chiếc bàn bên cạnh cùng loại với bàn phẫu thuật bị người ta là cho thấy nơi này lúc trước đã thực sự xảy ra chuyện gì đó.

Em gái đang vui vẻ treo ở ngược người trên trần nhà, trong ngực ôm con gà đang kêu thảm, ê a hát vang:

“Bé con, quay về nhé, cười ha ha với chú nào…”

“Chú ơi, chú ơi, đừng khóc nha, nhiều vết thương thì sẽ không đau nữa. . .”

“Bé con, vẽ vẽ mặt, tay chân vụng về rối tung rối mù. . .”

“Chú ơi, chú ơi, cháu sai rồi, con mắt cái mũi lắp ngược rồi…”

Lục Tân nhíu mày, em gái hát chạy lạc nhịp là điều rất bình thường.

Chỉ là việc cô cố ý quét dọn sạch sẽ xung quanh như vậy không phải là hiện trường trước đó cô làm ra quá khó coi sao?

Đây là giấu đầu lòi đuôi đây mà.

“Nên đi về thôi. . .”

Mẹ cười nhìn thoáng qua em gái, trên mặt hiện lên nụ cười vừa ghét bỏ lại yêu chiều.

Sau đó bà cười nhắc nhở Lục Tân: “Nếu không các đồng nghiệp của con sẽ chờ sốt ruột đấy.”

“Không thể đợi thêm nữa, chúng ta phải vào xem một chút.”

Lúc này, ở một chỗ cách tòa nhà lớn khoảng chừng chưa tới ba trăm mét, tiểu đội liên hợp những người có năng lực của thành phố trung tâm và thành phố Thanh Cảng đã chờ đợi đến nỗi hơi phập phồng không yên. Người đàn ông mặc áo vest đẹp đẽ nhíu mày nói: “Chúng ta đã đợi ở đây ba tiếng đồng hồ. Trời đã sắp sáng rồi, xung quanh cũng không cảm nhận được sự tồn tại của bất kỳ phóng xạ tinh thần nào. Dù như thế nào đi nữa cũng nên đi qua xem đã xảy ra chuyện gì.”

Nghe anh ta nói, không ít người đều gật đầu, đồng ý với quyết định này.

Chỉ có Bích Hổ đang ngồi bên cạnh, tay nâng cằm lên, thái độ kiên quyết, không mảy may rung động.

“Anh nghĩ như thế nào?”

Người đàn ông đẹp đẽ không nhìn được nhìn về phía Bích Hổ, hỏi một câu.

“Muốn đi các người cứ đi. Còn tôi chỉ chờ ở chỗ này, đội trưởng nhất định sẽ ra đến đây.”

Bích Hổ kinh nghiệm đầy mình mà trả lời.

Người đàn ông mặc đồ vest đẹp đẽ lập tức hơi do dự.

“Đội trưởng. . .”

Hạ Trùng lúc này đã băng bó kỹ vết thương im lặng một hồi lâu, mới nhịn không được hỏi Trần Tinh: “Từ hôm qua tôi đã rất tò mò, anh ta vẫn luôn gọi đội trưởng. Vậy anh ta và người…. có năng lực gọi là đơn binh kia rốt cuộc tạo thành một tiểu đội như thế nào?”

Trần Tinh đang trầm tư điều gì đó, dường như đang suy nghĩ nên giải thích vấn đề này như thế nào.

Bích Hổ nghe vậy, lập tức mặt cười tươi như hoa, nói với Hạ Trùng: “Bởi vì năng lực phối hợp lẫn nhau mới có thể phát huy được ưu thế lớn nhất của đoàn đội ưu. Cho nên, Thanh Cảng chúng ta vẫn luôn sắp xếp những người có năng lực với đặc tính giống nhau thành một tiểu đội… Cũng giống như thành phố trung tâm của các cô vậy… Tiểu đội hành động đặc biệt của chúng tôi có tất cả ba người, một người chính là các người đã thấy đó, là vị đội trưởng đáng kính và đáng sợ.”

“Ngoài ra còn có một vị đội viên, là người có năng lực cấp A+, tên gọi Oa Oa. . .”

“Oa Oa?”

Hạ Trùng chợt ngẩng đầu lên, bên cạnh cô, sắc mặt của người phụ nữ phong cách Gothic, bác sĩ, người đàn ông đẹp đẽ cũng chợt thay đổi.

Hình như bọn họ cũng biết đến sự tồn tại của Oa Oa.

“Đúng vậy, chính là ba người chúng ta.”

Bích Hổ cẩn thận cười nói: “Biểu hiện của tôi thì bình thường thôi, chẳng qua là một đội phó mà thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận