Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 589: Chúng tôi là người trộm lửa (1)

Lục Tân ngồi im lặng trên chiếc ghế cao, bàn tay anh nắm cánh tay Trần Huân.

Ngọn nến trên quầy bar bỗng nhiên bắt đầu lay động, không chỉ có ngọn nến mà cả chất lỏng có màu vàng kim trong bốn ly rượu trên quầy bar cũng nhẹ nhàng đong đưa, các chai rượu, hoặc là những bình rượu rỗng tuếch cũ nát trên giá phía sau quầy bar va chạm nhau vang lên âm thanh thanh thúy.

Bởi vì lời của Trần Huân càng làm cho nhiều ký ức cuồn cuộn tràn vào trong đầu óc Lục Tân.

Càng lúc càng có nhiều chuyện dần trở nên rõ ràng.

Đột nhiên anh nhớ lại khung cảnh của trại trẻ mồ côi mình từng ở khi còn nhỏ.

Đó là một tòa nhà ba tầng, có không gian rất rộng rãi, bao quanh là vách tường cao, trên vách tường còn có rào lưới sắt.

Anh nhớ rõ mấy chục đứa trẻ đều sống trong trại trẻ mồ côi, đọc sách, chơi đùa, nghe người lớn kể lại nền văn minh trước kia, cũng nhớ rõ hồi ấy, bên kia bức tường thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng ồn ào lộn xộn, tiếng bắn súng, tiếng khóc la, và cả tiếng nổ mạnh ồn ào.

Nhưng trong trại trẻ mồ côi lại cực kỳ an toàn, khung cảnh hỗn loạn này chưa từng xuất hiện ở trong trại trẻ mồ côi.

Anh vẫn nhớ rõ vị viện trưởng già luôn mang nét mặt hiền hậu thân thiện.

Cũng nhớ, ngoại trừ viện trưởng ra, thì trại trẻ mồ côi cũng thường xuyên xuất hiện một vài “giáo viên dạy học”…

Họ có người trẻ, cũng có người già, nhưng luôn mang lại cho người ta một cảm giác lạnh lùng.

Anh cũng nhớ mình từng chơi đùa với đám nhỏ trong trại trẻ mồ côi, đánh nhau, rồi cũng có giấu mất folder trong máy tính của viện trưởng.

Cũng nhớ họ đã từng cùng nhau cho những người ăn hiếp bé Thập Cửu “ăn hành”, giành lại xích đu.

Những hình ảnh như vậy bắt đầu xuất hiện rõ ràng trong đầu anh, tựa như đã xóa tan tầng tầng sương mù.

Nhưng đột nhiên, đám sương mù này biến thành màu đỏ như máu.

Tất cả những hình ảnh tươi sáng tràn ngập ánh nắng giống như bức ảnh bị ố màu, ngoài viền dần đỏ như máu.

Hơn nữa, màu đỏ đáng sợ này còn dần dần lan tràn khắp cả tấm ảnh.

Làm tất cả hồi ức bị phủ một lớp máu đỏ.

Anh nhìn thấy hành lang đầm đìa máu, thấy thi thể nằm ngổn ngang đầy đất.

Thấy ánh mắt sợ hãi trước khi chết của bé Thập Thất.

Ong…

Dường như có một âm thanh nào đó vang lên trong không khí, chói tai đến lạ thường, khiến cho não bộ của anh cảm thấy đau đớn.

Máu mũi từ từ chảy xuống theo khóe miệng Lục Tân.

Trần Huân lẳng lặng nhìn Lục Tân, cẩn thận thử rút tay của mình lại, cũng may Lục Tân không giữ chặt tay ông ta, ông ta có thể rút ra được, rồi cử động nhẹ nhàng, sau đó lấy một cái khăn tay mới tinh từ trong túi áo ra cho Lục Tân.

Lục Tân nhận khăn tay lau máu mũi, sau đó anh nhìn màu đỏ rực trên khăn tay, hơi ngẩn người.

“Anh hai, đừng để ý đến ông ta, ông ta đang lừa anh…”

Em gái siết chặt nắm tay, cố gắng gọi Lục Tân, vẻ mặt của cô rất hung dữ, hơn nữa… Còn sợ hãi.

Cái bóng bị ánh nến chiếu rọi in lên bức tranh treo trong quán bar, ẩn trong cái bóng dường như cũng có một ánh mắt đang nhìn anh.

“Ha ha, giết ông ta đi, loại người như vậy mà còn không giết nhanh đi?”

“Mày chờ lâu như vậy, chẳng phải là vì giết ông ta sao?”

“…”

Những âm thanh này vọt vào trong đầu Lục Tân, làm cho màng nhĩ của anh rân rân, tâm trạng ở nên bực bội.

“Rốt cuộc mình… Mình là ai?”

Nhưng anh vẫn giữ bình tĩnh, ngược lại biểu cảm trên mặt có vẻ càng thiếu đi cái gì.

“Cậu là một người bị ô nhiễm nghiêm trọng.”

Trần Huân nhìn thấy phản ứng của Lục Tân, ông ta không có ý muốn kéo dài hoặc là giấu giếm cái gì.

Vì thế nói với giọng nhỏ nhẹ: “Lúc chúng tôi phát hiện ra cậu, cậu đã bị ô nhiễm rất nghiêm trọng, trong mắt người khác, cậu đã không còn hy vọng được chữa khỏi, nhưng lại rất may mắn, hoặc có thể là xui xẻo, chúng tôi vẫn có thể chữa trị hết cho cậu… Có điều khi đó, chúng tôi cho rằng đã trị hết.”

“Nhưng vào lần thí nghiệm tiếp theo, cậu lại để lộ ra tiềm lực cực mạnh.”

“Một lần nữa chúng tôi lại cho rằng cậu chính là lựa chọn tốt nhất…”

Nói tới đây, ông ta im lặng một lúc, có vẻ như nét mặt hiện lên một nụ cười khổ: “Cho đến tận khi cậu phá hủy hết tất cả!”

“Mấy người…”

Lục Tân lên tiếng, nhưng rồi im lặng, màng nhĩ không ngừng vang lên tiếng nổ ầm ầm.

Em gái đã ôm lấy cánh tay anh, năn nỉ anh: “Anh ơi, giết người này đi?”

“Em không hận ông ta sao? Không phải em nên biến ông ta thành đồ chơi sao?”

“Em không muốn biến ông ta thành một món đồ chơi khi ông ta còn sống sao?”

Trong cái bóng, đôi mắt màu đỏ như máu của cha dường như đã hiện lên rất rõ, trợn trừng nhìn chằm chằm Lục Tân.

“Mày còn chờ cái gì?”

“Mày chỉ biết kéo dài thời gian, sao mày còn chưa giết ông ta?”

Lục Tân cúi đầu nhìn xuống cánh tay mình, phát hiện trên cổ tay đã nổi đầy gân xanh, giống như có những con rắn đang bò bên trong.

Anh phải tốn rất nhiều sức mạnh mới có thể khống chế được sự run rẩy và cảm giác mất khống chế này.

Sau đó, anh ngẩng đầu nhìn về phía Trần Huân, cố hết sức khiến cho giọng nói trở nên vững vàng: “Trước kia, các người làm những chuyện này… Là để làm gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận