Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 619: Bản nhạc ru ngủ ấm áp (1)

"Sức mạnh của sự sợ hãi vẫn rất hữu dụng đấy chứ..."

Lục Tân nghĩ thầm trong lòng, nhìn bốn phía xung quanh.

Thành phố dường như bị bao phủ bởi một tấm lưới khổng lồ, toàn bộ là bóng tối, tất cả những bóng đen đều đang cười dữ tợn, kinh hãi, gầm rú, gào thét, vùng vẫy, chao động trong các góc, hàng ngàn bức tượng bằng xương bằng thịt đã vĩnh viễn được cố định trong khoảnh khắc cuối cùng.

Ánh trăng đỏ phủ lên người anh, chiếu ra chiếc bóng rõ ràng trên mặt đất.

Em gái đứng bên cạnh ngoan ngoãn nắm tay anh.

Hàng ngàn bức tượng đối mặt với Lục Tân như tù nhân chuộc tội với cái đầu kiêu ngạo rũ xuống.

Lục Tân khẽ thở dài: "Tiếc là phỏng chừng mình nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo dài vài giây..."

Mặc dù vô cùng mệt mỏi, nhưng tâm tình Lục Tân lại rất tốt, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, để máu chảy ra.

Tận dụng ánh sáng của mặt trăng đỏ, chiêm ngưỡng những bức tượng trong thành phố này, và cảm nhận được niềm vui của cha khi đi trong bóng tối, anh chợt nảy ra một số ý nghĩ tinh nghịch, anh nhìn về phía sau và nói: "Người khác hình như có thể đặt một cái tên cho một chiêu thức tuyệt vời... "

"Chúng ta cũng nên có chứ nhỉ."

Một nụ cười từ từ hiện ra trên khuôn mặt anh: "Vậy thì, anh quyết định đặt tên cho thời gian chỉ hơn ba giây một chút này là: Nhà bếp của địa ngục!"

Cô em gái chỉ im lặng nhìn Lục Tân, không nói gì.

Lục Tân im lặng một hồi, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, anh chậm rãi quay đầu lại, nhìn về một chỗ.

"Quái vật lớn, trở lại rồi..."

Có một giọng nói mờ nhạt ẩn hiện trong gió nhẹ nhàng bay vào tai Lục Tân, giọng nói ấy thân thiết, đáng yêu và ngoan hiền.

Nhưng âm thanh phát ra từ đâu, không có ai ở đó nữa rồi.

Chỉ một vật thể nho nhỏ như pha lê hình người màu đỏ.

Đó là hình dáng một cô gái nhỏ đang mỉm cười, lặng lẽ đứng ở đó, từng sợi tóc đều đặc biệt giống thật, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn lưu lại nét vui mừng và ánh mắt chan chứa hy vọng đó, nhưng làn da của cô đã mất đi vẻ linh hoạt, hơi trong suốt như pha lê.

Cô em gái lặng lẽ ngồi xổm xuống và lấy lòng bàn tay chạm vào khuôn mặt nhỏ bé của mình.

Lục Tân lặng lẽ đi về phía trước, nhìn xuống vật thể hình người bằng pha lê, rồi xoa chiếc đầu nhỏ của cô ấy.

Thực ra anh đã biết từ đầu rằng nếu giết chết con quái vật bằng xương bằng thịt này, Tiểu Thập Cửu cũng sẽ chết theo.

Hay nói đúng hơn không phải là chết.

Tiểu Thập Cửu đã chết từ lâu rồi, nhưng lại được người ta cứu sống bằng sinh mạng, mà trong thí nghiệm của Hắc Đài Trác lần này, sinh mệnh của cô ấy đã bị hợp nhất với con quái vật này rồi, cho nên bản thân cô ấy cũng là một bộ phận của quái vật, đương nhiên cũng sẽ bị ô nhiễm.

Nhưng cô ấy chưa thực sự chết.

Lục Tân biết rằng vẫn có những thứ khác của Tiểu Thập Cửu trong bức tượng pha lê nho nhỏ này.

Chính với những thứ này, Hắc Đài Trác mới có thể hồi sinh Tiểu Thập Cửu ...

"Không thể trách ta được, trước đây ta đã từng nói rồi..."

Một luồng khí u ám quay trở lại bên cạnh Lục Tân, đồng thời một giọng nói âm trầm cũng vang lên

Chiếc bóng dưới chân Lục Tân bỗng trở nên sâu thẳm.

Sức mạnh u ám bao trùm khắp thành phố từ từ quay trở lại bên Lục Tân.

Có thể thấy được sức mạnh này vừa âm trầm lại lạnh lẽo, yên lặng, chỉ khi trở lại trong chiếc bóng bên cạnh Lục Tân, mới đột nhiên có thêm hơi thở cuồng bạo mang vài phần dị thường, song lại phát ra tiếng thở dài thoải mái, như thể người ở bên ngoài đã trở về nhà vậy.

Vào lúc này, cảm giác đại não tiếp tục bị kéo ra của Lục Tân biến mất ngay lập tức, đầu óc của anh cũng trở nên nhẹ nhàng.

Nhưng thân thể của anh cũng đã trống rỗng đến cực điểm, cơ thể anh hơi lảo đảo, đứng không vững, nghiêng người ngã xuống mặt đất.

Có điều anh chưa thật sự bị ngã xuống.

Bên trong chiếc bóng, một bàn tay duỗi ra đỡ lấy lưng anh.

Lục Tân đứng vững lại, im lặng một hồi, đợi trạng thái ổn định một chút rồi mới mở mắt ra.

Anh quay về phía chiếc bóng và mỉm cười thân thiện.

"Con cảm ơn."

Anh lễ phép nói với chiếc bóng: "Con cũng hiểu được, chuyện này không thể trách cha."

Nhưng trong chiếc bóng, người cha lại im lặng đến đáng sợ, hoàn toàn khác với cảm giác rằng vừa rồi nó đã làm ô nhiễm toàn bộ thành phố và tạo ra những bức tượng của sự sợ hãi, cũng không biết là có phải vì đã bị nhìn thấu bản chất hay không, nên mới có phần tỏ ra hơi ngại ngùng.

"Đi thôi, chúng ta còn có việc phải làm!"

Lục Tân bế Tiểu Thập Cửu lên và bắt đầu chậm rãi đi về phía tòa nhà ở trung tâm thành phố.

...

Cả thành phố lúc này đã trở lại yên tĩnh.

Sự yên tĩnh chết chóc này trở thành một sự tương phản mạnh mẽ với cảnh tượng điên cuồng lúc các xúc tua máu thịt vươn đầy trời trước đó.

Như thể cả thế giới đều đã trở nên im lặng, chỉ còn những mảnh tòa nhà bị bật gốc, nền móng gớm ghiếc và những bức tượng bằng xương bằng thịt vẫn ở trạng thái đáng sợ nhất trước khi chết, như đang bày tỏ câu chuyện dữ dội và nguy hiểm vừa xảy ra.

Những người có năng lực trong tiểu đội liên hiệp chậm rãi bước ra.

Họ nhìn vào đống đổ nát của thành phố, trái tim họ từng đợt co rút.

Đến bây giờ bọn họ cũng không thể nào quên được cảm giác vừa rồi bị cái gì đó theo dõi trong bóng tối, sởn hết cả tóc gáy.

"Vậy thì hiện tại có thể báo cáo lên trên là nhiệm vụ đã hoàn thành rồi à?"

Bác sĩ đảo mắt vài vòng trước khi quay sang nhìn Hạ Trùng.

Khuôn mặt của Hạ Trùng vô cảm, khiến người ta không thể biết lúc này cô đang có tâm trạng gì.

Chỉ có thể thấy cô ấy im lặng một lúc, sau đó quay lại nhìn Trần Tinh nói: "Người đó..., đi đâu rồi?"

Trần Tinh nhẹ giọng nói: "Chúng ta có thể báo cáo là nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng trước hết đừng quấy rầy anh ấy."

Trước những ánh mắt ngạc nhiên từ những người xung quanh nhìn qua, cô bất đắc dĩ mỉm cười nói: "Người ta đang đi thăm họ hàng đó ..."

"Cho dù là công việc thì cũng không nên không suy xét đến tình cảm của con người vậy chứ, đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận