Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 671: Đơn binh đến (2)

"Hai máy bay trực thăng đằng sau có thể đi gặp quân chủ lực trước, chúng ta sẽ kiểm tra tình huống rồi mới quyết định có qua hay không.”

Lục Tân nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng nghĩ, dù sao bây giờ bọn họ cũng cảm thấy sợ hãi.

Sau khi tình huống chúng được giải thích rõ ràng, nghiên cứu viên đề xuất sẽ phân phát một số thanh dinh dưỡng và nước trên trực thăng để vừa đủ no bụng, dù sao ngay từ lúc đầu tra ai cũng không biết phải mất bao lâu, không chừng chẳng có thời gian ăn cơm. Mà trong lúc bọn họ đã chuẩn bị xong, máy bay trực thăng đã tiếp cận gần điểm quan sát, từ xa họ có thể nhìn thấy những ánh sáng yếu ớt phát ra từ mặt đất.

Đó là nơi hạ cánh nhân tạo của trực thăng, chỉ báo tạm thời khoanh tròn.

Máy bay trực thăng bắt đầu chậm rãi hạ cánh, các thành viên trên máy hơi căng thẳng, có chút khẩn trương.

Lục Tân cầm cái gói to màu đen nhìn ra khỏi cabin, thấy trực thăng đã tiến gần mặt đất, lúc này có thể lờ mờ thấy xung quanh đèn dẫn đường đứng một hàng người, xem quân tiên phong nóng lòng chờ đã lâu.

Cách nơi họ hạ cánh khoảng trăm mét, có thể nhìn thấy một số lều có đèn chiếu sáng.

Nơi đó chắc là trạm quan sát tạm thời của Thị Trấn Vui Vẻ lúc trước.

Xảy ra chuyện ở nơi đó, nhưng ít nhất bây giờ, những người bên trạm quan sát rất phối hợp, không đi loạn bên ngoài.

Những người này vui mừng vì những người chết không chạy loạn bên ngoài sao?

Khi máy bay trực thăng thực sự đáp xuống mặt đất, cánh quạt bắt đầu từ từ giảm tốc độ cho đến khi nó dừng lại.

Lục Tân là người đầu tiên kéo cửa khoang, cầm ba lô màu đen đi xuống.

Bên ngoài đèn chỉ thị, hàng quân tiên phong rõ ràng đã chờ đến suốt rột, lập tức đi lên đón.

"Tốt quá rồi, rốt cuộc mọi người đã đến."

Tuy rằng giọng nói của bọn họ có chút khàn khàn, nhưng rõ ràng là cảm thấy nhẹ nhõm một hơi.

Lục Tân gật đầu, vừa bước ra ngoài vừa vươn tay ra chào hỏi, cười nói: "Xin chào mọi người, tôi là...:

Anh vừa định giới thiệu bản thân, nhưng bất chợt dừng lại.

Phía sau Lục Tân, nghiên cứu viên là người thứ hai bước ra. Vừa mới ngẩng đầu lên, hắn bị dọa đến nổi mềm nhũn hai chân.

Sắc mặt lập tức trắng bệch, thân thể lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất.

Khi Lục Tân vươn tay ra, chính là thành viên đội tiên phong đang đi phía trước đi đến ngoại vi đèn báo, khi anh ta chuẩn bị bước qua, ánh sáng của đèn báo chiếu vào khuôn mặt anh ta ẩn trong bóng tối.

Lục Tân nhìn thấy trên khuôn mặt đều là máu tươi.

Nửa đầu to bằng lòng bàn tay trực tiếp bị hất ra, lộ ra những mảnh xương không đều nhau và óc trắng bệch.

Nhưng anh ta vẫn hoàn toàn không nhận ra, vươn bàn tay nhuốm đầy máu bắt tay với Lục Tân.

Nhìn thấy sự do dự của Lục Tân và vẻ mặt hoảng sợ của nghiên cứu viên đằng sau, anh ta hơi ngạc nhiên nói:

"Sao vậy?"

Lúc này, các thành viên khác trong đội cũng tiến lại gần.

Một số bước qua đèn báo, những người khác vẫn đứng ngoài đèn báo.

Ánh sáng nhợt nhạt của đèn báo đủ để soi rõ diện mạo của họ lúc này.

Lục Tân nhìn thấy trên trán bọn họ có hai lỗ máu, rõ ràng là do đạn xuyên qua tạo thành, máu tươi chảy dọc xuống.

Có người trên ngực bị một con dao găm vào, máu tươi ồ ạt chảy ra.

Có người bị chém một vết thật lớn trên cổ, chỉ còn chưa đến một phần ba thịt và bị vẹo trên vai.

Bọn họ bị thương như vậy nhưng dường như lại không hề phát hiện ra.

Thấy Lục Tân và nghiên cứu viên đang bối rối, và biểu cảm của những người phía sau trực thăng có hơi kì lạ.

Người đứng đầu cũng vô thức lau mặt, lau máu đầy tay, nhưng dường như anh ta không phát hiện ra.

Anh ta cười nói: "Sao lại nhìn tôi như thế? Trên mặt còn có cái gì bẩn thỉu ư?"

"Đâu chỉ có bẩn thỉu..."

Lục Tân cảm thán trong lòng: "Não bay ra ngoài hết rồi..."

Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng anh vẫn bình tĩnh vươn tay ra, bắt tay với người đi đầu.

Máu dính và lòng bàn tay lạnh lẽo khiến lòng bàn tay của Lục Tân rất khó chịu.

Nhưng anh không hề để lộ ra vẻ khác thường, mỉm cười nói: "Xin chào, tôi là đơn binh, tôi đến đây để điều tra."

"Tôi đã từng nghe đến anh, ngài đơn binh."

Người đi đầu mỉm cười, bởi vì anh ta cười i mà máu từ khe hở trong đầu chảy ra một dòng máu.

"Có anh đến đây chúng tôi đều an tâm. Có thể đến lều trại bên kia nói chuyện được không?"

Anh ta nói xong xoay người chỉ vào trong lều.

Phía sau anh ta, những người đồng bạn gật đầu lia lịa, dường như có chút kích động.

Chỉ là loại biểu hiện bình thường của người bình thường này, ở trên người bọn họ có một cảm giác gì đó rất khác biệt.

"Nhìn bộ dáng của bọn họ có vẻ như không phải giả vờ..."

"Nói cách khác, bây giờ bọn họ thật sự không biết mình đã chết?"

Lục Tân đánh giá trong đầu, gật đầu nói: "Được."

Nhưng là anh xoay người chỉ vào trực thăng nói: “Bọn họ còn cần đi nơi khác thu thập tin tức, để bọn họ đi trước!”

Nghiên cứu viên nghe thấy lời Lục Tân nói, sắc mặt cực kì kinh ngạc.

Nhưng Lục Tân chỉ gật đầu với hắn, không thể giải thích gì khác vào lúc này.

Nghiên cứu viên lập tức hiểu ra, tuy nhìn sơ không nhiều tóc, thân thể không phải kiểu tập thể dục thường xuyên, nhưng lý trí và sự bình tĩnh nghề nghiên cứu vẫn khiến hắn nhận ra vấn đề rất nhanh chóng, lập tức chui vào cabin nhỏ giọng nói gì đó.

Cánh quạt vừa định dừng lại lập tức tăng tốc trở lại, quay rất nhanh.

Máy bay trực thăng nhanh chóng cất cánh, Lục Tân xoay người nhìn đám người người chết trước mặt, trên mặt nở nụ cười ôn hòa:

"Đi thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận