Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1256: Hội nghị lớn của bệnh nhân tâm thần (3)

"Năng lực của bọn họ rất mạnh, nhưng bản thân họ đều là những cơ thể không lành lặn..."

"Nếu Nhị Hào thực sự đến, e rằng..."

Lục Tân suy nghĩ vấn đề này trong đầu, khẽ lắc đầu, nhìn về phía hài cốt của ba nhân bản.

Nhưng đúng lúc này, sau lưng anh chợt vang lên tiếng lách cách của xiềng xích.

Trên phôi thai địa ngục, bốn sợi xích trắng lờ mờ đột nhiên bay lên.

Một sợi nhanh chóng lao vào phía sau đầu của Lục Tân, ba sợi còn lại nhanh chóng vươn ra ba nơi khác nhau.

Lục Tân lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn, chợt quay người lại, nắm sợi dây xích nhắm vào mình trong tay.

"Rào rào..."

Sợi xích này bị lực lượng tinh thần trong lòng bàn tay của anh làm bốc hơi và vỡ tan thành từng đoạn.

Nhưng ba sợi xích bay ra kia, xuyên thủng từng tầng từng lớp không khí, như thể lao vào một loại không gian thần bí nào đó.

Ngay sau đó, ba sợi dây xích được kéo trở lại, lập tức có ba Nhị Hào bị nó kéo ra.

Một người vẫn có những mạch máu quái dị bay khắp người, nằm trên mạng nhện cách đó không xa, ảm đạm nhìn mình.

Một người mặc bộ đồ đen và đội mũ chóp, đứng lặng lẽ trên đường phố.

Một người đứng trên mái nhà đối diện, trên tay cầm một chiếc ly thủy tinh.

Ba nhân bản Nhị Hào, không thiếu một người nào cả.

"Đây lại là gì nữa?"

Lục Tân đều xuất hiện vẻ kinh ngạc.

Đó rốt cuộc là lực lượng của phôi thai địa ngục này, hay là lực lượng của bản thân Nhị Hào?

Anh đột nhiên nhớ tới, trong cơn ác mộng của thần, Nhị Hào từng nói, cậu ta không thể bị giết chết, nhưng cậu ta cũng nói, chỉ có mình mới có thể giết chết cậu ta, nói như vậy, hai nhân bản của Nhị Hào lại xuất hiện lần nữa này, cũng không phải bởi vì mình không giết chết.

Vậy thì...

Trong đầu Lục Tân chợt lóe lên những điều tuyệt vọng mà mình nhìn thấy khi trốn tránh trong thành phố Hỏa Chủng này khi trước.

Họ đã chết, nhưng vẫn còn lang thang trên thế giới này...

Vì vậy, phôi thai địa ngục này có năng lực phá vỡ sự sống và cái chết ở một mức độ nào đó?

"Ục ục!"

"Ục ục!"

"Ục ục!"

Khi Lục Tân suy nghĩ về vấn đề này, đồng thời dốc toàn lực chiến đấu chống lại ba "Nhị Hào", phôi thai phía sau đang rung lên dữ dội.

Lục Tân có thể cảm giác được cảm giác uy hiếp như gai ở sau lưng, cũng có thể cảm giác được phôi thai đó đang lợi dụng khoảng thời gian này tranh thủ thai nghén, mỗi giây trôi qua, sự đáng sợ của nó lại tăng thêm một phần, đã nhanh chóng đến gần một giá trị cực hạn nào đó...

Một bên là ba nhân bản Nhị Hào nắm giữ một loại lực lượng nào đó vượt cấp độ Lãnh Chúa Tinh Thần, một bên là phôi thai của địa ngục...

Làm sao đây?

Nghĩ đến câu hỏi này, Lục Tân cảm thấy lo lắng, khẽ nghiến răng.

"Phần phật..."

Đúng lúc này, từ xa đột nhiên truyền đến một tiếng động lớn.

Xung quanh sân vận động, mạng nhện hình người lắc lư trên không, những chiếc xe bỏ hoang trên đường phố, dấu vết của đám cháy.

Những người xung quanh đã sợ hãi bỏ đi từ lâu, ngoại trừ người trên mạng nhện, mặt đất trống không.

Nhưng xung quanh sân vận động, vào một thời điểm nào đó, vô số những cái đầu chuyển động đã xuất hiện.

Vô số bóng người trèo tường đi lại trên tường, nhảy lên trên đỉnh tòa nhà, như thể một đội quân mang theo khí thế bừng bừng xông tới.

Điều kỳ lạ nhất là trong đội quân này, mỗi một người lại giống dáng dấp của Dracula.

Lần lượt nhe răng hổ, hung dữ và đẹp đẽ, chen nhau lao đến trước sân vận động.

Ngay lập tức, dòng người tách ra, một chiếc xe jeep mui trần lao ra, Dracula với mái tóc vàng và băng bịt mắt ngồi ở ghế lái.

Vén khăn bịt mắt lên, ngẩng đầu liếc nhìn tình hình trận chiến xung quanh, đặc biệt là Lục Tân trong sân vận động.

Vẻ mặt dần dần có chút kinh ngạc: "Năm triệu tệ này tiêu rất đáng..."

Ngay lập tức, ở trên một con phố hướng tây bắc.

Vô số người giống như những xác chết biết đi đần độn, bước tới với những bước chân nặng nề và chậm chạp.

Dường như có ít nhất hàng trăm người, giống như chưa tỉnh ngủ, trên cổ mỗi người đều có những con Hồng Xà quấn quanh, mắt rắn uy nghiêm đáng sợ, cảnh giác nhìn xung quanh, thỉnh thoảng còn le lưỡi, phát ra tiếng thì thầm bên tại họ.

Sau đó ở hướng nam là lão Vương thân người thấp nhỏ, trong tay còn cầm một cục gạch.

Vừa kẹp chân đi về phía trước, vừa trách móc: "Đám con gái đó lúc đá vào đáy quần người khác thật đúng là ngoan độc mà..."

Ngay sau đó, một chiếc xe thể thao lao tới phụ cận, chợt quay đầu xe, một ít tiền giấy rơi theo.

Một cặp cha con đội mũ len trùm đầu Pikachu bước xuống xe, cảnh giác nhìn xung quanh.

Hai cha con còn đang trò chuyện với nhau: "Ba, người ta đều không đội mũ len trùm đầu..."

"Rùa con đừng nói nhiều..."

Cha thấp giọng cảnh cáo: "Chúng ta có thể giống bọn họ sao?"

"Bọn họ đều là đồ thần kinh, gây xong chuyện thì chạy, chúng ta còn phải ở đây sinh sống nữa..."

Ngày càng có nhiều người đến đây, một số cầm kèn Xô-na, một số bước đi nhẹ nhàng như khiêu vũ, một số ôm súng plasma trên tay.

Có vẻ như một số là thành viên của câu lạc bộ, một số khác là một số tổ chức vô danh nào đó ẩn núp làm nội ứng ở Hỏa Chủng, cũng có một số có thể chỉ đang thừa dịp cháy nhà hôi của, cả thảy bị lực lượng tinh thần của phôi thai đó tản ra thu hút tới, lén lút quan sát.

"Lối vào địa ngục ở đâu?"

"Giọng nói của con bé vừa rồi rốt cuộc là ai vậy?"

"Nói là tụ họp, tại sao không có ai bày bàn chứ?"

Tất nhiên, cũng không thiếu những người đi nhầm đường.

Ví dụ, trong một căn cứ dưới lòng đất vào thời điểm này, một thân hình mập mạp cố gắng thoát ra khỏi sự trói buộc của bức tường.

Sau đó ông ta bối rối nhìn không gian to lớn dưới lòng đất: "Đây là đâu?"

"Mình còn phải tham gia tụ họp nữa, sao lại chạy tới đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận