Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1496: Mảnh rừng rậm sống này (2)

Sột soạt, sột soạt, sột soạt…

Âm thanh dày đặc chi chít của việc giẫm lên những chiếc lá khô quả thật khiến người ta điên cuồng.

Sự chảy loạn của bức xạ tinh thần hỗn loạn và quỷ dị dấy lên xung quanh, dường như hình thành một cơn lốc lớn, bao vây Ti Ti trong đó.

Nhưng đối mặt với đối thủ tưởng chừng như vô cùng vô tận này, cô gái Ti Ti vẫn tỏ ra dửng dưng.

Cô ấy chỉ thực hiện một ước lượng nhỏ, rồi lặng lẽ tháo chiếc vòng trên cánh tay trái ra.

"Xoảng..."

Khoảnh khắc chiếc vòng kim loại tiếp đất, cánh tay trái của cô ấy cũng hóa thành vô số tơ máu, nhanh chóng chui về phía xung quanh.

"Ồ, ồ, ồ..."

Một lần nữa, có tiếng xé gió dày đặc và sắc bén truyền tới.

Những sợi tơ huyết sắc do hai cánh tay của Ti Ti lan ra tạo thành đều bày ra, hình thành hai mặt quạt cực lớn, vươn ra cùng phương ngang, đâm chuẩn xác vào trong cơ thể của từng bóng đen, sau đó nhanh chóng hấp thu lấy.

"Ừng ực, ừng ực..."

Đủ loại âm thanh hỗn loạn vang lên thành vùng, trong đó tiếng nuốt là rõ ràng nhất.

Điều thần kỳ nhất là phương thức tấn công có vẻ bừa bãi của cô ấy thực sự đã vòng qua đám người Tiến sĩ An một cách chính xác.

Họ dường như trở thành những hòn đảo biệt lập trong một đại dương bao la quỷ dị, chỉ có những âm thanh hỗn loạn khác nhau vang lên trong tâm trí họ.

"Hi hi hi..."

"Ha ha ha..."

"Xì xào..."

Trong cả lộ trình, khu rừng rậm rạp vẫn luôn bứt nghẹt và tĩnh mịch, giờ phút này dường như trở nên sống động.

Khi vô số bóng đen tiến lại gần, lại bị hai cánh tay của Ti Ti áp chế, mọi thứ trong cả khu rừng đều vang lên thành vùng.

Treo lơ lửng trên cây giữa không trung, những quả giống như hình người đều giống như bị gió thổi lay động, chúng chậm rãi chuyển động, hướng mặt cười về ngay phía đám người Lục Tân, trong miệng phát ra tiếng cười quái dị, lần này không giống là ảo giác thính giác, mà giống như tiếng cười thực sự.

Trong rừng cây um tùm, dưới lớp đất phủ đầy cành lá và dây leo mục nát, những vật khổng lồ bắt đầu cuộn lại, vén lên từng lớp đất.

Những con cú mèo quái dị lần lượt vỗ cánh từ xa bay tới, đáp xuống những nhánh cây bên cạnh.

Sự quỷ dị liên tục giống như việc đổ vô số loại thuốc màu vào trong một cốc nước, sau đó nhanh chóng khuấy đảo chúng thành những màu sắc phức tạp nhất.

"Khanh khách..."

Cũng chính ở loại áp lực đủ làm người ta điên cuồng này, Ti Ti đột nhiên phát ra âm thanh bị đè nén trong cổ họng.

Nghe như tiếng cười.

Đối mặt với lực lượng ô nhiễm vô cùng vô tận, cô ấy dường như nảy sinh cảm xúc vui vẻ.

Khoảnh khắc tiếp theo, mấy sợi tơ máu đột nhiên quấn quanh về cô ấy, nhanh chóng mở ra mấy cái vòng tròn trên người.

Lách cách lách cách...

Vòng hoặc nửa vòng của vai trái, vai phải, cổ, xương sườn trái đồng thời lóe lên dòng hồ quang điện màu xanh lam và rơi xuống đất.

Khoảnh khắc tiếp theo, giống như cuồng phong thổi qua, thổi bay những bông bồ công anh trên khắp mặt đất.

Trong tích tắc, những tơ máu bất tận từ trên người cô ấy tản ra.

Một số cuốn về bốn phương, một số bay về phía không trung, một số chui xuống đất.

Âm thanh của những vật thể mảnh mai dai như lụa rạch qua không khí, âm thanh khoan đất, âm thanh buồn tẻ của những vật phẩm dày như thịt được chèn vào, dâng trào và vang lên từ mọi góc độ trong không khí xung quanh, đan xen nhau tạo thành một chương nhạc lạ lùng.

Giờ khắc này, Lục Tân thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy cả khu rừng rậm đang lắc lư cuồng nhiệt.

Bên tai thậm chí còn nghe thấy tiếng gào thét của khu rừng rậm này, như thể khu rừng này đang sống và đang vùng vẫy...

"Khu rừng rậm này là một tràng vực rộng lớn, hay có thể nói là sinh mệnh hỗn loạn bị ô nhiễm..."

Tiến sĩ An cũng cau mày, nhanh chóng giải thích với Lục Tân: "Nếu không sẽ không thể giải thích tại sao lại có nhiều loại hình nguồn ô nhiễm và quái vật tinh thần cùng tụ tập trong một khu vực như vậy. Thông thường, khi các nguồn ô nhiễm tiếp xúc nhau, cũng sẽ chỉ dốc sức ô nhiễm đối phương, khi những con quái vật tinh thần tiếp xúc nhau, cũng sẽ chỉ tấn công đối phương điên cuồng. Có thể tụ tập tại một chỗ, chỉ có thể là có ý chí đang khống chế chúng."

"Rừng rậm..."

Lục Tân thậm chí cảm thấy khó hiểu: "Rừng rậm cũng sẽ bị ô nhiễm?"

"Vật có tinh thần đều có thể bị ô nhiễm."

Tiến sĩ An thấp giọng nói: "Bất luận là con người hay động vật, thậm chí là côn trùng, cỏ cây, đều thuộc phạm trù sinh vật loại tinh thần, chỉ có chênh lệch mạnh yếu về lực lượng tinh thần, ý thức nguyên vẹn hay không, nhưng bản chất của lực lượng tinh thần đều như nhau..."

"Từng có lần, khi chúng tôi đang thảo luận về chủ đề này trong viện nghiên cứu, có người đã nói đùa rằng..."

Cô ta hơi dừng lại một chút rồi thấp giọng nói: "Đức Phật nói: Tất cả chúng sinh đều bình đẳng. Trong thời đại hỗn loạn của chúng ta, câu nói này mới trở thành sự thật."

"Đây..."

Lục Tân nhất thời không thể hiểu được ngôn luận kỳ lạ mà cô ta đưa ra.

Nhưng Tiến sĩ An lại không có ý định thảo luận tiếp, thấp giọng nói: "Chuẩn bị sẵn sàng..."

"Hửm?"

Bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Lục Tân, Tiến sĩ An tức giận nói: "Thật sự cho rằng chúng ta coi Ti Ti là chỗ dựa lớn nhất của mình sao?"

"Anh mới là người mạnh nhất trong số chúng ta."

"Ti Ti chỉ đang cố gắng chống cự loại lực lượng này, xem liệu có thể dẫn đến ô nhiễm cấm kỵ mạnh nhất đang rình rập ở đây hay không..."

"Nếu xuất hiện, vậy thì cần anh tới giải quyết..."

"Hả?"

Lục Tân nghe vậy, ít nhiều có chút ủ rũ: "Vậy các cô tìm tôi đến đây, vẫn muốn tôi làm côn đồ?"

"Nếu không thì sao?"

Tiến sĩ An đột ngột quay lại và ngạc nhiên nói: "Anh sẽ không thực sự nghĩ rằng chúng tôi mời anh tới làm cố vấn là vì coi trọng học thức của anh đấy chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận