Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1012: Thần Tính thuần túy (1)

"Bùm bùm bùm..."

Hình dáng những hạt đen tràn ngập ra, giống như thủy triều đen khổng lồ, kéo tới cuồn cuộn trên mặt biển.

Âm vang nặng nề cùng với chấn động bất thường, vang vọng trong quảng trường.

Lục Tân sải bước về phía trước, mỗi khi giẫm trên mặt đất đều có một vòng sóng gợn màu đen tỏa ra.

Điều này khiến cho môi trường và màu sắc giống đầm lầy nhanh chóng phai đi, biến trở lại thành con đường đá phiến ban đầu.

Dường như Đại Xà Ác Mộng đã triệu hồi đầm lầy tới, nhưng lực lượng của Lục Tân di chuyển đến đâu thì đầm lầy lại biến mất đến đó. Đừng nói là quảng trường này vốn là một con đường đá phiến, chỉ dưới tác động của lực lượng của Đại Xà Ác Mộng mới trở thành một đầm lầy có thể nuốt chửng mọi người vào đó. Cho dù đây vốn là một đầm lầy, thì ở trước mặt mỗi bước chân đều mang lực lượng mạnh mẽ như vậy của Lục Tân, anh vẫn có thể đi lại như giẫm trên mặt đất.

"Dừng lại..."

"Trở về…"

"Đừng bỏ rơi tôi..."

Hàng loạt lời nói mê sảng lẫn lộn loạn tràn vào tâm trí Lục Tân.

Vô số cánh tay rối rít mọc ra khỏi mặt đất, giống như gai nhọn, phát ra âm thanh ồn ào chấn động khớp xương, vồ về phía Lục Tân tới tấp. Mỗi cánh tay dường như đều có ý thức riêng, vô lực cùng tham lam "giữ lấy".

Chằng chịt, đung đưa tạo cho người ta cảm giác như có những sinh vật sống ở phía trước.

Nhưng Lục Tân lại không mảy may bị ảnh hưởng bởi chúng.

Phía trước rất rộng rãi không phải sao?

Những hạt đen xung quanh anh rung động, anh sải bước về phía trước, mặc kệ mọi cánh tay mà nghiền ép tới.

"Rốp rốp rốp..."

Những bàn tay nắm lấy người anh, hay thậm chí chỉ vừa đến gần tay anh, đã bị anh lần lượt bẻ gãy và chà đạp.

Gãy lìa thành nhiều đoạn, quằn quại yếu ớt và đau đớn như một con giun đất bị xé rách.

Kết quả là, một ý chí khổng lồ quét ngang qua quảng trường, trước mặt Lục Tân, một đại lộ sáng sủa và sạch sẽ hiện ra.

Dường như không chỉ nơi anh đặt chân đến, mà ngay cả nơi ánh mắt anh đảo qua đều mất hết mọi đặc tính ô nhiễm.

Ầm ầm ầm...

Những phiến đá dưới đất quay cuồng, thân rắn to lớn bò trên mặt đất và trên vách tường, cuộn dần về phía Lục Tân.

Sau khi thân con rắn bò qua, những mảng lớn đất đá, thậm chí là một số bức tường xây bên cạnh, dường như đều có sinh mệnh riêng, từ mặt đất trỗi dậy, nứt nẻ, bụi đất văng ngập trời, tầng tầng lớp lớp cuốn về phía Lục Tân. Như thể đó là động tĩnh của một trận động đất có cường độ 12 độ rít-te, tiếng nổ ầm ầm từ mặt đất phát ra, bức tường cao lớn đập thẳng xuống đầu anh.

So với Đại Xà Ác Mộng, Lục Tân quả thực nhỏ như một con kiến.

Anh lúc này đây gần như là một cá thể kháng cự lại quảng trường trung tâm tượng trưng cho thành phố Hắc Chiểu.

"Hừ..."

Tuy nhiên, khi cả quảng trường đều dấy lên tiếng nổ vang rền gần giống như trời đất biến sắc, Lục Tân lại chỉ khẽ hừ một tiếng, sau đó hạt đen trong mắt tràn ngập, trong nháy mắt trực tiếp nghênh đón từng lớp sóng đất đá khổng lồ.

"Bùm bùm bùm..."

Các hạt đen gây ra chấn động dữ dội.

Bất kể là thứ gì đang ở trước mặt, đều đang mục nát và bị xuyên thủng dưới loại chấn động này.

Lục Tân sải bước đi qua, để lại một lỗ hổng giữa những tảng đá được nâng lên và bức tường của tòa nhà.

"Vèo..."

Đến cuối cùng, con cự mãng giống như một con giun đất khổng lồ đần độn, mặc dù toàn bộ quảng trường đã bị kéo căng ra từng mảnh, vẫn bị Lục Tân đụng gãy mấy khúc, dễ dàng lao đến trước mặt nó, sau đó lòng bàn tay chộp mạnh về phía trước.

Vào lúc này, trường lực xoắn lại trào dâng theo chuyển động của anh và hóa thành niệm lực vô hình.

Quấn quanh từng vòng, giữ chặt lấy cổ họng của con Đại Xà Ác Mộng.

"Nào, để tao xem, mày rốt cuộc là cái quái gì..."

Giọng nói của Lục Tân chứa đựng một loại ngoan cường, một loại sức mạnh mà một người hiền lành khi bị bức phát điên bất chấp tất cả.

Đôi mắt đầy hạt đen mở to.

Đối diện trực tiếp với bức tường của tòa nhà hành chính, nhìn qua ánh ánh đèn nóng rực đại diện cho đôi mắt của Đại Xà Ác Mộng.

"Rắc rắc"

Dưới ánh nhìn chằm chằm của Lục Tân, hai ngọn đèn đó đột nhiên nổ tung vỡ vụn, mảnh vỡ văng tung tóe trên mặt đất.

Xào xào xào...

Đại Xà Ác Mộng hoàn toàn bị Lục Tân áp chế, thân hình to lớn đã không có chỗ phản kháng, sau khi bị bóp cổ chỉ có thể lăn lộn trên quảng trường trong vô vọng, những cánh tay duỗi ra từ trong cơ thể co quắp rối loạn.

Giống như một con rết sắp chết.

Cho dù thân thể của nó có to lớn cỡ nào đi chăng nữa, cho dù sức mạnh tinh thần của bản thân có mạnh đến đâu đi chăng nữa, thì nó cũng bị kìm hãm bởi số phận, không thể nào tránh khỏi được.

Tuy nhiên, khi Đại Xà Ác Mộng định từ bỏ mọi ý chí phản kháng thì lại có một giọng nói khác khẽ vang lên.

"Mày bị lừa rồi…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận