Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1640: Cái này là thí luyện chi thần (1)

Bởi vì có tất cả thái độ, cho nên đưa ra lựa chọn rất đơn giản.

Thậm chí, Lục Tân cũng không có quá nhiều suy nghĩ đã đưa ra quyết tâm như vậy, đi đối mặt với Ban đầu.

Nó cũng không khó khăn.

Chuyện này giống như không phải là bản thân phải nghĩ ra, mà là do cuộc sống đã cho mình đáp án này.

Bởi vì trong cuộc sống mình gặp được nhiều chuyện tốt lành, cho nên cuối cùng bản thân mình sẽ cũng thích những thứ tốt đẹp.

Bởi vì chính bản thân mình ôm ấp hi vọng với nhiều người, cho nên cũng sẽ liều mạng đi tranh thủ chút hi vọng.

Chính bản thân mình cũng chỉ là một chiếc gương, lấy diện mạo của chiếc gương này chiếu vào trong lòng mình…

“Ông…”

Một lượng lớn lực lượng tinh thần giống như xuất hiện từ trong hư không, cuồn cuộn hướng về phía mình.

Giờ khắc này, vầng trăng máu trên đỉnh đầu mình giống như cũng nhận được ảnh hưởng, trở lên càng lúc càng lớn, cách càng ngày càng gần.

Những lời nói của Ban đầu giống như nói mớ, như một dải băng không có điện, méo mó, kéo dài.

Vô số những mầm thịt màu đỏ sậm ở dưới chân mình bắt đầu mọc lên, um tùm như rừng rậm, bao phủ bản thân mình.

Ai có thể nghĩ tới?

Trước đây mấy ngày còn có người coi phương pháp này như là phương pháp duy nhất để giết chết Lục Tân.

Nhưng bây giờ, Lục Tân lại chủ động sử dụng phương pháp này trên bản thân mình.

Mầm thịt xung quanh càng ngày càng nhiều, chúng nó ngọ nguậy, mơ hồ như biến thành hình người, thế mà mỗi cái đều như biến thành bộ dáng tương tự Lục Tân, một loại cảm giác quen thuộc kéo tới, thậm chí, có còn làm cho Lục Tân sinh ra cảm giác, bọn nó chính là mình, đồng hóa chính mình.

Đã từng có cảm giác này, một lần còn làm cho Lục Tân hoài nghi, chính bản thân mình lại là một người khác.

Là Lục Thiên Minh.

Nhưng bây giờ anh đã hiểu rõ, thực ra cái này cũng chỉ là đặc thù của ô nhiễm Ban đầu mà thôi.

Nếu như toàn bộ thế giới đều bị Ban đầu ô nhiễm, thế nói không chừng, toàn bộ thế giới đều là Lục Thiên Minh.

Nụ cười văn vẹo, quái đản xuất hiện bên cạnh người anh.

Từng dáng người có khuôn mặt giống mình đều đang nhìn mình, hoặc đang mỉm cười quái đản hoặc là đang giãy giụa thống khổ.

Lục Tân lẳng lặng đứng ở giữa, cảm thụ được vô vàn cảm xúc đang phun trào trong nội tâm.

Hoặc là tinh thần bị sa sút, hoặc lạnh lùng, hoặc là bỗng nhiên cả người bị một cảm xúc trống rỗng, khổ sở nhấn chìm.

Không có lý do gì cả.

Người bình thường vẫn luôn có cảm giác bản thân khổ cực hoặc đau lòng, tất cả đều có nguyên nhân, sau khi giải quyết được vấn đề thì mọi chuyện sẽ chuyển biến tốt đẹp.

Nhưng bọn họ không biết, thực ra hạnh phúc cũng chỉ là một ảo giác.

Có một số người khổ sở, nó vẫn luôn có cảm giác khổ sở đột ngột lại mãnh liệt, không cho ngươi biết nguyên nhân, vẫn luôn đeo bám lấy ngươi.

Lúc này, bản thân Lục Tân cảm thấy tất cả sự vui vẻ, sung sướng đều đã cách mình rất xa.

Từng thứ một trong nội tâm đang mất đi tất cả.

Cơ thể thì bị mệt mỏi dị thường, không ôm bất cứ hy vọng, huyễn tưởng gì đối với thế giới này. Không cần biết là cô gái xinh đẹp nhất thế giới này, hay những hy vọng và quy tắc anh vẫn luôn theo đuổi, tất cả đều dần dần mất đi ý chí, làm cho bản thân anh không quan tâm nữa.

Thậm chí là tiền…

cho đến bây giờ, tiền vẫn có một chút quan trọng, Lục Tân vẫn biết, thứ đồ chơi này là không thể không có.

Rất ít người có khả năng tiếp nhận cú sốc như vậy.

Bởi vì tất cả mọi người đều là do cảm xúc chống đỡ, cảm xúc phản hồi.

Thế nhưng tất cả cảm xúc cũng bắt đầu tan biến, chính bản thân mình cũng có thể cảm nhận được, chỉ còn sự u ám như thủy triều thì làm sao có thể chống đỡ đây?

Nếu như tất cả cảm xúc đều phản hồi là tiêu cực, thì sao có thể có động lực tiếp tục sống sót?

Đối với hầu hết mọi người, thì có lẽ là hy vọng.

Hi vọng ngày mai, trời nắng, gió nhẹ nhàng, chuyện tốt sẽ đến.

Thế nhưng, nếu như trong dự đoán của mình, tất cả đều cho thấy rằng bản thân sẽ không vui vẻ.

Như vậy thì còn có thể chịu đựng được sao?

Đã không biết bao nhiêu lần, Lục Tân hít thở thật sâu.

Chuyện này giống như là mỗi một động tác, cứ hô hấp được càng nhiều dưỡng khí sẽ làm cho con người càng vui vẻ.

Anh đang lẳng lặng thừa nhận sự trùng kích trong tâm trạng này.

Cho tới bây giờ, anh cũng không cách nào hình dung được bản thân đã bị tinh thần trùng kích mạnh mẽ đến dường nào.

Thế nhưng, anh vẫn miễn cưỡng chịu được.

Dù sao thì, bản thân anh vẫn luôn như vậy, sau khi rời khỏi cô nhi viện, anh vẫn luôn sống với tâm trạng như thế này.

Anh bị nhiều năm như vậy, đã tìm về chính mình, cũng tìm lại cảm xúc vui vẻ.

Hiện tại, cũng chỉ là lại thêm một lần nữa mà thôi.

Có lẽ, bản thân cũng nên cảm ơn quá khứ?

Cảm ơn nó vì đã cho mình trải qua chuyện như vậy, để bây giờ có khả năng chịu được đả kích?

Sau khi nghĩ như vậy, Lục Tân vốn đang ở trong sự tuyệt vọng vô tận, phảng phất như trên vai đang chịu sức nặng của toàn bộ thế giới, đã chật vật ngẩng đầu.

Cố gắng cử động khóe môi, nở một nụ cười.

Ở phía xa, Oa Oa đang mở to mắt ra nhìn, nhìn từng mảnh từng mảnh sóng thần tinh mịn đang vây xung quanh Lục Tân.

Nhìn bản thân anh bị chìm trong vô tận, làm cho bản năng của con người sinh ra một cảm giác bị áp lực vây quanh nhưng vẫn nỗ lực đứng vững.

Thậm chí loại áp lực này lớn đến mức ở một số thời điểm, còn nở một nụ cười có chút miễn cưỡng.

Cũng không biết tại sao, miệng cô bé bỗng méo xệch, hốc mắt hơi ửng đỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận