Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1122: Giấy ghi chú tình yêu (1)

"A..."

Tiếng la hét hoảng sợ vang khắp Sở cảnh vệ, khiến mọi người nghe thấy đều hoang mang khó hiểu.

Loại tiếng hét này dường như có một sức mạnh xuyên thấu khó mà hình dung, xuyên qua những bức tường bê tông dày cộp của Sở cảnh vệ.

Không chỉ đám người Tiêu tổng, Tiểu Mạnh và Trương Vệ Vũ ngồi sau bức tường kính nghe thấy âm thanh này, ngay cả Trần Vi trong phòng thẩm vấn cách mấy phòng, còn được bố trí lớp cách âm đặc biệt cũng nghe thấy âm thanh này, đột nhiên trở nên vô cùng lo lắng, kêu lên:

"Là... là tiếng của Tào Diệp..."

"Các người... các người đã làm gì anh ấy?"

Nữ cảnh sát trẻ thẩm vấn Trần Vi cũng rất ngạc nhiên, vội vàng nói: "Ngồi yên đừng nhúc nhích."

Nói rồi, nhanh chóng ra khỏi phòng thẩm vấn, ngẩng đầu nhìn thì thấy trên dưới lầu đang có rất nhiều cảnh sát chạy tới, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, còn có người có chút lo lắng hỏi thăm lẫn nhau: "Tắt máy thu hình chưa, đã dám ra tay tàn nhẫn như vậy?"

Trong phòng quan sát đối diện phòng thẩm vấn, cũng có nhiều cảnh sát chen chúc, căng thẳng hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra.

Đám người Tiêu tổng đều lần lượt đứng lên, ánh mắt kinh hãi nhìn căn phòng đã bị rèm che lại, giọng nói run rẩy lạ thường, nhìn viên cảnh sát vừa cởi bỏ áo chống đạn: "Ban nãy... ban nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Bức màn đó, máy ảnh đó, và cả... đèn không ngừng nhấp nháy đó..."

"Đều do các anh điều khiển từ xa sao?"

Cảnh sát cũng trố mắt nghẹn họng, vội vàng mặc lại áo chống đạn, run rẩy nói: "Không có..."

"Ban nãy chúng tôi... cũng đâu có làm gì!"

Nghe thấy câu này, Tiêu tổng, Cao Nghiêm, Tiểu Mạnh, bao gồm cả Trương Vệ Vũ bọn họ, đều trợn tròn mắt vì kinh ngạc.

Khi nãy là sao vậy?

Mao Sơn đạo thuật sao?

Thực ra cũng chỉ khoảng mười phút trôi qua, trên hành lang đã càng ngày càng có nhiều cảnh sát chen chúc, ngay cả mấy vị lãnh đạo của Sở cảnh vệ Thành phố vệ tinh 2 cũng vội vàng chạy tới, sau đó nhìn thấy căn phòng thẩm vấn đóng chặt cửa đột nhiên nhẹ nhàng mở ra.

Lục Tân xoa xoa thái dương của mình, bước ra khỏi phòng thẩm vấn, ngược lại cũng giật mình khi thấy ngoài cửa có nhiều người chen chúc như vậy.

"Các anh có thể vào lập biên bản."

Bình tĩnh lại một lúc, Lục Tân gật đầu nói với bọn họ: "Sau đó thông báo cho Bộ phận thông quan đặc biệt tới bắt người."

Nói xong, mơ hồ nghe thấy tiếng chất vấn đầy lo lắng của Trần Vi vọng ra từ xa trong phòng thẩm vấn, cô gái đó đã lo lắng đến cực điểm, giống như phát điên lên, đập vào cửa phòng thẩm vấn, sau đó hơi lặng lại, anh nói: "Cũng bao gồm cả cô ấy..."

"Ờ ờ."

Lúc này một nhóm cảnh sát mới phản ứng lại và vội vàng gật đầu.

Trong khi Lục Tân thì bước vào phòng quan sát đối diện phòng thẩm vấn, nhìn đám người Tiêu tổng đang lo lắng nhìn mình.

Khẽ thở dài, ánh mắt liếc nhìn về phía chàng trai trẻ tên Trương Vệ Vũ, nói: "Chuyện đã được tra rõ."

"Hả?"

Mọi người trong phòng hơi sửng sốt, sau đó vội vàng hỏi: "Chuyện là thế nào vậy?"

Đặc biệt là Trương Vệ Vũ, hung hăng xoa mặt, nhìn sang có chút nghi hoặc cùng mong chờ.

"Đây quả thực là một vụ việc thuộc về ô nhiễm bí ẩn."

Lục Tân liếc nhìn Tiểu Mạnh trước, xác định sự việc này.

"Hả?"

Tiểu Mạnh nghe vậy ngẩn ngơ, vẻ mặt lập tức có chút ngạc nhiên mừng rỡ không che giấu được.

Đội điều tra vụ việc bí ẩn họ đã bận rộn trong mấy ngày, tất cả những gì họ gặp phải đều là những chuyện vụn vặt, ngược lại là bản thân, vừa nói ra chuyện này, bọn họ đều không tin. Bây giờ hay rồi chứ? Các người cùng đến mà xem, chỉ có chuyện này của tôi mới là thật, hứ.

Tất nhiên, tuổi còn nhỏ, cậu ta còn chưa hiểu chuyện.

Ý của Lục Tân là những chuyện giả đều đã thu tiền, chuyện này thật chắc chắn cũng phải thu tiền...

"Người bị ô nhiễm là Trần Vi, nhưng chuyện này là do Tào Diệp gây ra."

Lục Tân vừa ngồi xuống, sờ vào túi, Tiêu tổng lập tức phản ứng lại, vội vàng rút thuốc ra đưa cho anh.

Lục Tân nhìn hộp thuốc lá, từ bên trong rút ra một điếu ngậm vào miệng, tiện tay đặt lên bàn cạnh tay mình.

Tiểu Mạnh cũng rất khẩn trương, vội vã bước đến châm mồi cho anh ta.

Lục Tân liếc nhìn chiếc bật lửa của cậu ta, ra hiệu không cần, tự mình cầm lấy và châm lửa, rồi lại đặt bên cạnh hộp thuốc lá.

"Theo Tào Diệp, cậu ta và bọn họ cũng là hàng xóm của nhau, hơn nữa cách cũng không hề xa?"

Lục Tân chậm rãi kể lại và liếc nhìn Trương Vệ Vũ.

Thiếu niên này đang trong sự giày vò, vội vàng gật đầu nói: "Đúng vậy, chúng tôi vốn là từ Thành phố vệ tinh 4 chuyển đến, nhưng nhà cậu ta giàu có, làm hàng xóm một thời gian, thì đã chuyển đi, cho đến khi học cấp ba, mới gặp lại..."

"Nhưng tôi và Trần Vi, chúng tôi... chúng tôi đều không thân với cậu ta cho lắm."

"Cậu ta rất quen thuộc với hai người, hay nói đúng hơn là Trần Vi đó."

Lục Tân nói: "Theo như lời cậu ta nói, cậu ta cũng đã thích Trần Vi từ lâu rồi, đến cấp ba thì càng thích hơn."

"Kiểu thích đó, đặc biệt sâu đậm."

"Từ lời kể của cậu ta, tôi thậm chí có thể phát hiện ra rằng cô gái này đã trở thành tâm bệnh trong lòng cậu ta, cậu ta vô cùng thích, nhưng bản thân cũng hiểu, có lẽ sẽ không bao giờ có được sự yêu thích của cô gái này..."

"Dù sao, cô ấy không có lý do gì để thích cậu ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận