Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1474: Người cha kiêu ngạo (3)

“Lộc cộc, lộc cộc…”

Càng ngày càng có nhiều con quái vật tinh thần tụ tập từ xa và bò dưới chân cha anh. Ở phía xa, những gợn sóng tinh thần dữ dội dâng trào, dường như có một con vật khổng lồ xẹt qua, mặt đất nứt ra. Màn sương mù ập đến vô tận, cùng với những chấn động cực lớn từ mọi hướng len lỏi một cách khủng khiếp như thể đó là một chuyển động vô hình, cuốn theo vật chất màu đỏ sẫm duy nhất của vực thẳm, dính vào mặt đất phồng lên nhanh chóng, khi tiến lại gần vị trí của cả nhà họ thì chúng lan rộng ra để lộ ra từng hình dáng khác nhau, những con quái vật đều sở hữu sức mạnh tinh thần đáng sợ, chúng lộ diện và trườn khắp nơi.

"Lãnh chúa..."

Đồng tử của Lục Tân không khỏi co lại.

Được thúc đẩy bởi tiếng cười của ông, chúng lao đến từ xung quanh, những con quái vật tinh thần bò dưới chân đều là cấp cao. Bất kể là con quái vật nào nếu xuất hiện trong thực tế đều sẽ gây hỗn loạn.

Cảm nhận được sự tồn tại của ông, sự ôn hoà và sợ hãi đều vội vàng đến quỳ lễ.

"Hừm."

Khi những con quái vật tinh thần đang bò dưới chân, tiếng cười của người cha đột nhiên dừng lại.

Phía trên cơ thể to lớn, đôi mắt dưới chiếc mặt nạ đen lạnh lùng nhìn xuống. Ông cảm nhận được có nhiều quái vật tinh thần ở nhiều cấp độ khác nhau đều đang tụ tập ở dưới chân ông. Giống như một vị hoàng đế đang nhìn vào đội quân của mình. Khoảnh khắc tiếp theo, dưới lớp mặt nạ đôi mắt của ông trở nên lạnh lùng. Trong màn sương đêm đang bao trùm xung quanh, có một bàn tay to lớn đột nhiên nắm lấy. Những cái tay này có cái đang cầm vũ khí, một số cái giống với xúc tu, nắm bắt xung quanh theo nhiều cách kì lạ khác nhau.

"Chết tiệt"

Bàn tay kì dị đó đang hung hăng nắm lấy những con quái vật trườn dưới chân ông, sau đó xé xác chúng ra một cách dữ dội.

Một loạt âm thanh xé toạc của da thịt vang lên xung quanh một cách thê lương. Vô số quái vật tinh thần lộ ra vẻ sợ hãi và đau đớn khi chúng bị xé nát, ngay cả tiếng động cũng không dám phát ra. Những con quái vật không bị ông bắt cũng không dám trốn chỉ dám run rẩy bò. Khuôn mặt của bà sa sầm lại, bà nhìn ông giết chúng với vẻ thờ ơ nhưng cũng không có ý định ngăn cản. Cánh tay mảnh khảnh của cô em gái đã ôm chặt lấy bắp chân của Lục Tân.

Ông cư nhiên tức giận và giết những con quái vật nào thể hiện sự phục tùng, bọn họ cũng không ai nghĩ tới. Thậm chí, ông đã dùng phương thức thô bỉ và tàn nhẫn nhất, xé xác chúng một cách đột ngột, giết chết những con vật trong vực sâu để thành sức mạnh tinh thần nguyên thuỷ nhất. Cơn cuồng phong màu đỏ sậm không ngừng len lỏi giữa vực thẳm, tản ra trong không khí. Cùng với sự sợ hãi và uy nghiêm của mình, ông đã thả mình xuống vực sâu tuyên bố sự trở lại của mình.

Âm thanh gặm nhấm, nuốt chửng và thậm chí cả những âm thanh chế nhạo như là đang giải toả cơn giận. Như một cây kim thép đang khoan vào tai của Lục Tân. Ông chỉ tuỳ tiện thì liền biến nơi này thành một nơi tuyệt vọng như địa ngục, đầy giết chóc và sợ hãi. Bà đã không ngăn cản ông, Lục Tân cũng thế. Anh thậm chí có thể nhìn thấy được dưới lớp mặt nạ của ông, một khía cạnh điên rồ của cha mình thông qua cảnh tượng độc tài và tàn nhẫn này.

Tù nhân của bóng đêm, những quái vật cấp cao này không thể được triệu hồi.

Chúa tể bóng đêm không cần những con quái vật này.

"Rắc, rắc, rắc"

Khí tức cuồng bạo này đã ảnh hưởng đến xung quanh, toàn bộ vực sâu kịch liệt chấn động. Sau khi xé xác những con quái vật cấp cao, ông đột nhiên tàn bạo vô biên. So với thân hình cao lớn của ông, Lục Tân trong như một con kiến.

Chiếc mặt nạ trên khuôn mặt đó, lúc này cực kì lớn như một cái ao có thể phản chiếu lại sự sợ hãi trong lòng người ta. Lục Tân ngược lại bình tĩnh nhìn cha mình, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của ông sau lớp mặt nạ.

"Cái công việc bảo vệ đó, con chắc canh sẽ không thể làm được nữa". Anh im lặng hồi lâu, cha anh mới lên tiếng, giọng nói lạnh lùng và nghiêm nghị vang vọng xung quanh càng tăng thêm phần lãnh đạm. Lục Tân nhẹ gật đầu và hỏi một cách bình tĩnh:" Vậy thì, khi nào con cần, cha hãy trở về giúp đỡ con nhé"

Bắt gặp câu hỏi của Lục Tân, tiếng cười của ông trở nên có chút vui vẻ hơn:" Nếu cha không đến thì sao?"

Lục Tân lặng lẽ nhìn ông, chợt nở nụ cười trên môi, chậm rãi và nghiêm túc:" Vậy thì con sẽ tìm cha, đập vỡ cái mặt nạ của cha và nhốt ý thức của cha vào phòng tắm, để cho cha mãi mãi không trở mình được."

Có lẽ do Lục Tân đã quá nghiêm túc hoặc cha anh không có mong đợi câu trả lời này, cả hai rơi vào trầm mặc.

Trong im lặng, cơ thể to lớn của ông chợt run lên, giọng ông có chút xấu hổ cũng như nỗi sợ hãi không một chút giấu giếm:" Thật là, vừa rồi cha chỉ đang đùa với con."

Khuôn mặt của Lục Tân vô cảm, trong mắt chỉ có một nụ cười nhàn nhạt:" Con cũng đang nói đùa với cha."

"Xoạt"

Tuy rằng nói là nói đùa nhưng thân thể của ông đột nhiên run lên. Sau đó, cơ thể khổng lồ của ông thu nhỏ lại, trở về kích thước ban đầu một cách nhanh chóng. Ngay cả người đeo mặt nạ cũng không giấu khỏi sự sợ hãi và xấu hổ lúc này. Ông thậm chí còn theo bản năng đưa tay lên, oán trách Lục Tân: "Con càng ngày càng lớn, đến cả nói đùa cũng không biết nữa rồi."

"Nếu con thật sự gặp vấn đề, sao cha lại không đến, cha thề là nhất định sẽ đến..."

"Sao?"

Cô em gái từ phía sau Lục Tân, thò đầu ra nhìn hành động kì lạ của cha mình. Mẹ anh cũng ở bên cạnh, véo chóp mũi của mình một cách bất lực.

Còn Lục Tân chỉ im lặng nhìn ông, một lúc sau anh mỉm cười nói:" Con không tin đâu"

"Con biết cha đang nói đùa, nên con cũng nói đùa với cha."

Bầu không khí ở đây thật không giống đùa chút nào, thay vào đó là sự bối rối, lúng túng và vụng về.

Sau một lúc, ông cẩn thận nhìn Lục Tân, ngập ngừng nói:" Cái công việc bảo vệ đó cha thật sự không muốn làm nữa"

"Con có thể hiểu được"

Lục Tân gật đầu nở nụ cười và nói:" Họ trả tiền công đúng là có ít một chút"

Sau đó, anh suy nghĩ một lúc rồi nhìn cha mình một cách nghiêm túc: "Cha có thể rời đi ngay bây giờ, đi thích nghi với năng lực của mình, và khôi phục lại trạng thái trước đây của cha"

"Nhưng..."

Sau khi ngừng lại, anh lại nghiêm túc nói:

"Nhưng cha phải nhớ rằng những người có khả năng của Thanh Cảng đều phải kiềm chế quy tắc về bàn tay, không thể tuỳ tiện làm ô nhiễm đến người bình thường, không thể gây hoảng sợ, không thể tác động đến việc quản lý các thành phố hay những nơi kín cổng cao tường khác, vấn đề về thói quen sinh hoạt có thể không liên quan nhiều đến cha nhưng cha hãy chú ý đến nó"

Nghe Lục Tân dặn dò ông xấu hổ gãi đầu, dù miễn cưỡng ông cũng chỉ có thể đồng ý với anh: "Được rồi, được rồi..."

"Vấn đề về sinh hoạt sống chắc canh sẽ không phạm phải."
Bạn cần đăng nhập để bình luận