Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1190: Vì một trăm triệu (1)

Hạ Trùng chớp mắt, trên khuôn mặt vô cảm lại lóe lên sự khó hiểu nặng nề.

Cô ấy tin mình đã nói rất rõ với Lục Tân biết về sự đáng sợ bên trong vực sâu của tòa nhà Hỏa Chủng.

Nhưng vì sao anh đơn binh này vẫn khăng khăng muốn đi?

Người này rất mạnh, cô ấy biết, lần trước bắt giữ sứ giả địa ngục, cô ấy cũng đã tận mắt nhìn thấy.

Nhưng mà cô ấy tin dù một người có mạnh đến mức nào đi chăng nữa cũng sẽ có giới hạn của mình.

Hơn nữa rõ ràng vừa rồi cô ấy đã thấy, dưới sự bao vây tấn công của quân đoàn địa ngục, anh có vẻ đã rơi vào thế bí, thứ mà cô ấy cảm nhận được ở dưới vực sâu kia còn đáng sợ hơn cả quân đoàn địa ngục…

Nguyên nhân là như vậy, nhìn dáng vẻ hồn nhiên của Lục Tân, thậm chí anh còn bày tỏ mình đang nghiêm túc chuẩn bị, Hạ Trùng cảm thấy không biết phải nói gì:

Anh chàng này điên rồi?

Thậm chí còn nảy lên một suy nghĩ không dám chắc: Anh ta vì một trăm triệu mà cả gan đi khiêu chiến với thứ đồ đáng sợ vậy sao?

May mắn là Lục Tân không biết suy nghĩ trong đầu Hạ Trùng, nếu không anh chắc chắn sẽ khiêm tốn một chút…

Đâu cần tới mức một trăm triệu đâu chứ!

Cho dù cứ liên tục xác định với Lục Tân rằng có phải anh thật sự muốn đi đến vực sâu một chuyến hay không, hơn nữa giọng điệu khẳng định và thái độ tự tin của anh cũng làm Hạ Trùng động lòng, nhưng Hạ Trùng vẫn chờ đợi nửa tiếng theo thường lệ, sau đó còn liên lạc với bộ đội Phụ Linh một lần.

Bây giờ, vị trí mà họ ở chính là mật thất ngầm ở thành phố Hỏa Chủng.

Có tầng tầng lớp lớp vách dày ngăn cản, phòng ngự vô cùng nghiêm mật.

Nếu muốn vào bằng cách thức thông thường, thì cần phải đếm rõ số lượng hành lang cần đi qua, rồi đi vào thang máy xuống lòng đất tám mươi mét, sau đó phải đi qua ba lớp cửa đóng kín, nhưng với năng lực của Hạ Trùng thì chỉ cần mở cửa, đi vào, đóng cửa lại là đã vào trong mật thất.

Bộ đội Phụ Linh không thể nào vào vực sâu, cho nên bình thường họ chỉ có thể tách ra.

Cũng may bộ đội Phụ Linh có tính chất đặc biệt của bản thân nên không sợ sẽ bị quân đoàn địa ngục làm ảnh hưởng, có trách nhiệm tìm hiểu tin tức trên mặt đất…

“Quân đoàn địa ngục đã lui lại, những chỗ rối loạn ở thành phố Hỏa Chủng đã ổn định lại…”

“Tạm thời không biết có bao nhiêu người từ ngoài vào gặp nạn hoặc bị bắt giữ.”

“Qua hướng đi và quỹ đạo hành động sưu tầm được từ đội chấp pháp sở cảnh vệ Thành phố Hỏa Chủng suy đoán, ít nhất còn hơn năm người đang lẩn trốn.”

“Và ám hiệu với lính đánh thuê Dracula vẫn chưa nhận được đáp lại.”

Sau khi bắt được tin tức này, Hạ Trùng nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi vẫn quyết định đi vào vực sâu với Lục Tân một chuyến.

Trước đây lúc trong thành bốn phía đều rối loạn, các cô cũng cho rằng cơ hội đã đến, vừa quan sát vừa chờ đợi.

Nhưng không ngờ rằng thành phố Hỏa Chủng lại cực kỳ quyết đoán, trực tiếp cử quân đoàn địa ngục ra tiến hành dẹp tan những cuộc hỗn loạn bắt đầu nổi lên từ bốn phía thành phố Hỏa Chủng, trong một giờ ngắn ngủi, đã hoàn toàn ổn định hỗn loạn, mạnh mẽ ép thành phố Hỏa Chúng trở lại bình yên như trước.

Đến cả Dracula mà họ ôm hy vọng nhiều nhất vẫn mãi không liên lạc với họ.

Nhìn từ góc độ Hạ Trùng mà nói, bây giờ tình thế đã rơi vào cục diện bế tắc, không nhìn ra cơ hội, mãi chờ đợi không phải là cách.

Thứ họ thiếu nhất chính là thời gian, vậy thì chỉ có thể bắt đầu thôi.

“Tôi đồng ý đề nghị của anh, cũng có thể cam đoan với anh sẽ cố hết sức xin viện nghiên cứu số tiền thù lao kia cho anh.”

Sau khi Hạ Trùng suy nghĩ cặn kẽ thì đi tới trước mặt Lục Tân nghiêm mặt nói: “Nhưng vì ngăn cản kế hoạch địa ngục, cũng vì mạng hai người chúng ta, trước khi tôi mang anh vào trong vực sâu, cần phải đưa ra ba ước định với anh. Đầu tiên, sau khi vào vực sâu, mọi chuyện phải nghe theo tôi.”

“Thứ hai, sau khi vào vực sâu, anh không được tự làm theo ý mình.”

“Thứ ba, nếu gặp phải khó khăn quá sức, không được quá cố, tôi đã nói quay về thì phải quay về ngay.”

Lục Tân nghiêm túc nghe Hạ Trùng dặn dò xong, hơi mê mang: “Hình như ba ước định này có cùng một ý nghĩa…”

Hạ Trùng híp mắt, nhìn về phía Lục Tân.

Lục Tân vội bảo đảm: “Được được được, nghe cô nghe cô.”

Thái độ rất thành khẩn, quả thực giống như cực kỳ nghe theo ý Hạ Trùng.

“Vậy được rồi, chuẩn bị xuất phát.”

Hạ Trùng hít sâu một hơi, bắt đầu chuẩn bị, mặc lên người bộ áo giáp chiến thuật do viện nghiên cứu chế tạo ra, giắt lên lưng một khẩu súng lục ổ quay nhiều nòng và hộp đạn đặc biệt. Hai bên hông nhét thêm hai hộp đạn dự phòng.

Cầm con dao găm sắc bén nhét vào bên trong túi đựng rồi đeo lên chân trái của mình, sau đó lại móc một vài thiết bị điện tử màu bạc lên trên đùi phải. Ngoài ra cô ấy còn tiện tay đổi một đôi giày da lớn, cùng với tất ống cao.

Đến lúc này, cả người cô ấy nhìn như là một cái… Giá treo vũ khí.

Mini size.

Nhìn Hạ Trùng chuyên nghiệp trang bị bản thân mình thành giá vũ khí, Lục Tân cảm thấy hơi hâm mộ, bản thân anh cũng muốn biểu hiện chuyên nghiệp như vậy, nhưng ngoại trừ lấy khẩu súng màu đen trong túi mình ra kiểm tra lại băng đạn thì không còn việc gì làm nữa.

Tiếc thật, anh vốn có hai khẩu súng, nhưng khẩu súng ngắn ổ xoay đã bị mất.

Không biết là còn có thể tìm lại hay không.

Nếu thật sự không tìm lại được, sau khi trở về Thanh Cảng làm sao đi làm được…

“Phù… Phù...”

Lục Tân đứng nhìn Hạ Trừng nghiêm túc chuẩn bị ở gần đó, bên cạnh vang lên tiếng thổi hơi.

Quay đầu nhìn lại, thấy Thủ Thuật Đao nằm trên giường bị trói giống cái xác ướp đang dùng chút sức mọn vẫy tay với mình, đồng thời ra sức thổi hơi, hấp dẫn lực chú ý của mình, thấy anh đảo mắt nhìn sang, anh ta lập tức liều mạng chớp mắt ra hiệu với anh.

Anh vội đi lại gần anh ta, kề sát lỗ tai vào miệng anh ta, nghe thấy anh ta dùng giọng nói mỏng manh dặn dò: “Nhớ nịnh cô ấy…”

“Hả?”

Lục Tân quay đầu liếc nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Hạ Trùng, tỉnh ra, dùng sức gật đầu.

Thủ Thuật Đao nỗ lực giơ tay mình cao lên hai xăng ti mét , rồi làm động tác giơ ngón cái lên.

“Chờ tôi ba tiếng...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận