Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1177: Tiếng khóc dưới cầu (2)

Nhíu mày nghĩ vấn đề này, rồi anh nhanh chóng phát hiện ra.

Đây chính là điều lợi hại của Hỏa Chủng?

Bây giờ vấn đề mà thành phố Hỏa Chủng gặp phải đó chính là có quá nhiều người có năng lực không rõ thân phận giống anh lẻn vào trong.

Hơn nữa những người này còn không thành thật, mới vừa gây ra những vụ nhiễu loạn lớn.

Dưới tình huống không có Lãnh Chúa Tinh Thần, Hỏa Chủng muốn tìm ra những người này là một chuyện vô cùng khó khăn.

Dù sao một thành phố rộng như vậy, người dân vô số, muốn lẩn trốn chính là một chuyện quá đơn giản.

Nhưng mà sau khi Hỏa Chủng tuyên bố “Báo động chìm vào giấc ngủ” thì sẽ làm người từ ngoài vào rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan.

Người dân Hỏa Chủng đương nhiên là ngủ được.

Nhưng những người bên ngoài như anh, đến một khách sạn bảy sao còn chẳng thuê nổi, chỉ có thể ngồi chồm hổm dưới cầu, thì ngủ kiểu gì?

Nếu không ngủ thì sẽ lập tức trở nên khác biệt với cư dân Hỏa Chủng.

Còn ngủ, ai biết trong lúc đang ngủ say, bản thân sẽ gặp phải nguy hiểm gì?

Trong lúc Lục Tân suy xét vấn đề này thì xung quanh đã trở nên yên tĩnh, xe cộ và người đi đường trên đường phố những ai đi được thì đi rồi, còn không kịp đi cũng nhanh chóng thay đổi ý định, đến phòng an toàn gần nhất, không còn ai tiếp tục ở lại bên ngoài.

Xung quanh im lặng đến đáng sợ.

Không hiểu sao trong lòng Lục Tân đột nhiên thấy hoảng hốt, vội tìm em gái và cái bóng của cha, khẽ nói: “Làm sao bây giờ?”

Em gái đang bám trên cây cầu lập tức rơi phịch xuống dưới, nằm trên lưng Lục Tân.

Mơ màng nói: “Em không sao, bây giờ em có thể ngủ ngay.”

Lục Tân ngạc nhiên: “Em còn cần ngủ?”

“Em đang rất chán...”

Em gái nằm trên lưng anh, khuôn mặt nhỏ kề sát cổ anh, hai tay hai chân rũ xuống bên hông anh, lắc qua lắc lại.

“Lúc em chán thì sẽ buồn ngủ.”

“Em...”

Lục Tân cũng không nỡ nói em gái, quay đầu nhìn về phía cha: “Cha có ý kiến gì không?”

Cái bóng cao lớn của cha nửa che khuất dưới cái bóng của cây cầu, đôi mắt đỏ như máu cực kỳ bắt mắt.

Ông nhìn thoáng qua thành phố nhanh chóng chìm trong yên tĩnh này, nghiêm túc đảo qua từng tòa nhà cao lớn sáng tỏ ánh đèn, dường như ông đang suy nghĩ, sau khi nhìn một lúc lâu, ông mới khẽ nõi với Lục Tân:

“Mày cảm thấy, thành phố này cần một đại ma vương khủng bố hay không?”

Đột nhiên Lục Tân cảm thấy cạn lời: “Đến lúc nào rồi mà cha còn nghĩ đến chuyện này?”

“Vậy tao cũng không còn cách nào khác...”

Cha rũ tay, từ từ chìm vào bóng tối.

“Còn có thể làm gì?”

Lục Tân oán giận một tiếng, sau đó tiếp tục ngồi chồm hổm dưới chân cầu, lặng lẽ suy nghĩ.

Sau một hồi suy nghĩ, anh đã nghĩ kỹ rồi: “Nếu họ đều không nghĩ ra, vậy thì mình cũng đừng nghĩ nữa…”

Anh dứt khoát đứng dậy đi sâu vào bên trong cây cầu.

Dù sao đã quyết định ẩn nấp chờ ở đây một đêm, vậy thì đi vào sâu trong cây cầu trước, sẽ không có ai nhìn thấy anh.

Chỉ cần anh không gây sự không gây chuyện, thì hai tiếng sau, mọi người trong thành phố chìm vào giấc ngủ hết, thì chúng làm gì được anh?

“Hu hu hu...”

Càng đi vào sâu xung quanh cũng càng yên tĩnh.

Nhưng khi sắp đi vào nơi sâu nhất của gầm cầu, đột nhiên anh nghe thấy phía trước vang lên tiếng khóc khe khẽ.

Tiếng khóc này không lớn, nhưng mà trong khung cảnh tối tăm xung quanh, nó lại vang lên rất rõ ràng.

“Ồ?”

Lục Tân giật mình sợ hãi, cầm lấy bật lửa bật lên, rồi nương theo ánh lửa yếu ớt phát hiện ở cách đó không xa, có một người đàn ông đang rúc mình trong xó khóc lóc. Nhìn dáng vẻ và bộ quần áo rách nát của anh ta, trên người còn có mấy vết trầy, có vẻ như là một kẻ lang thang.

Anh ta chẳng hề có hành động đáp lại với việc anh đi tới, bật lửa lên, chỉ cúi đầu khóc lóc.

“Anh bạn, anh cũng vì không có chỗ ngủ nên mới trốn ở đây khóc hả?”

Lục Tân thở dài một tiếng, lấy ra một điếu thuốc đưa cho anh ta: “Đừng khóc, hút điếu thuốc này.”

Kẻ lang thang vẫn khe khẽ khóc lóc, không có phản ứng.

Khi Lục Tân đưa điếu thuốc trong tay đến trước mặt anh ta, tiếng khóc của anh ta đột nhiên ngưng bặt.

Dưới gầm cầu, gió lạnh thổi qua, ngọn lửa lập tức đong đưa qua lại.

Lục Tân hơi hoa mắt, đến khi nhìn lại thì đột nhiên ngẩn người.

Chỉ trong một cái chớp mắt, không ngờ lại chẳng còn nhìn thấy người đàn ông mới vừa khóc thút thít kia đâu.

Cho dù là tiếng khóc hay là người đều đã biến mất.

Anh hơi tò mò, thò bật lửa về phía trước một chút, chiếu sáng không gian dưới gầm cầu.

Anh lập tức nhìn thấy dưới gầm cầu, có một người đang nằm sát bờ tường, quần áo tả tơi, rất giống kẻ lưu lạc.

Anh ta đã không còn thở nữa, cả người cứng đờ, nhìn thoáng qua không biết đã chết bao lâu.

Lục Tân lập tức cảm thấy ngạc nhiên.

Xét quần áo trên thi thể này, thậm chí cả vết thương trên người, đều giống như đúc cái người vừa nãy anh đã thấy.

Nhưng mà, anh ta là một người chết!

Nếu vậy, rốt cuộc vừa rồi anh đã nhìn thấy thứ gì?

Trong lúc anh ngạc nhiên, ngọn lửa đã tắt ngúm, dưới gầm cầu lại trở về cảnh tối đen.

Gió lạnh thổi tới, tiếng khóc tựa như vẫn còn văng vẳng.

“Ôi...”

Một lát sau, Lục Tân mới bật lại bật lửa, trước mắt vẫn chỉ có cái thi thể kia.

Anh im lặng một lúc, rồi khẽ than một tiếng, đút điếu thuốc vào miệng, châm lửa đốt cháy.

Sau đó cắm điếu thuốc trước người anh ta, khẽ nói: “Không quan tâm còn sống hay đã chết, vừa rồi anh khóc đúng là rất đau lòng…”

“Điếu thuốc này, nên cho anh thôi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận