Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1469: Quyền hành của Dạ Chi Tù Đồ (2)

"Ha ha, ngươi không cần quá sốt sắng đâu."

Bây giờ lão nhân vẫn khẽ cười, giọng nói ôn tồn: "Năm đó, ta cướp đi quyền hành của ngươi, chỉ bởi vì không thể giao công tắc hủy diệt thế giới này đặt trên tay ngươi."

"Khi đó, sức mạnh của ngươi quá lớn."

"Vào lúc giáng xuống lần đầu tiên, thế giới này đã có hơn bảy mươi phần trăm người biến thành tên điên, những người còn lại trong lòng cũng tràn đầy sợ hãi."

"Nếu như tùy ý để ngươi đi lại trên mảnh đất này, quả thật, ngươi sẽ có hy vọng trở thành quân vương, bá chủ chân chính của thế giới này rất lớn. Nhưng sau khi ba mươi phần trăm người còn lại vì sợ hãi mà mất đi lý trí, thế giới này sẽ không còn hy vọng gì nữa."

Tròng mắt Lục Tân lại tiếp tục co lại thêm một lần nữa.

Hắn đã lờ mờ nhận ra được một chút chân tướng trong lời nói của lão nhân.

Bọn họ đều đến với thế giới này là do sự kiện Hồng Nguyệt Lượng xảy ra sao?

Lão nhân này, nói cách khác cũng chính là Đạo Hoả Giả cũng vì ý thức được ba mươi phần trăm còn lại không thể tiếp tục làm nô lệ cho sự sợ hãi trên mảnh đất hỗn loạn này được nữa, cho nên mới đánh lén cha, đưa hi vọng tái tạo lại cho nền văn minh này.

Chuyện này rất hợp lý...

Ban đầu, ở nơi hoang dã đầy những người điên, họ bắt đầu tập kết những người sống sót, xây tường cao, số lượng người chống lại sợ hãi vô cùng lớn.

Nếu như khi đó bọn họ cũng bị sự sợ hãi nô dịch, thì quả thật thế giới này không còn hi vọng...

"Vậy tại sao bây giờ ngươi lại chịu đưa cho ta?"

Cha kích động đánh giá cái rương, như thể tham lam muốn ôm chặt lấy nó.

Nghe thấy lời của lão nhân kia, bỗng nhiên khuôn mặt hắn trở nên dữ tợn, lạnh lùng nhìn về phía người đối diện.

"Bởi vì Khuy Mệnh nói đúng."

Lão nhân chậm rãi nói ra: "Trên thế giới này, quả thật sợ hãi chưa bao giờ biến mất, ngược lại, bởi vì một số người lại thiếu đi sợ hãi, trở nên ngày một điên cuồng. Cho nên, một lần nữa, ta trả quyền hành lại cho ngươi..."

"Có lẽ..."

Sau khi khẽ dừng lại, hắn thấp giọng thở dài: "Quá trình không trọn vẹn thực sự không tính ra được kết quả chính xác hay sao?"

Vừa nói đến đây, giọng nói của hắn trở nên dần yếu ớt.

Hai tay nhẹ nhàng đặt trước ngực, yên lặng nhìn về phía tượng thần Vô Diện kia, yên lặng cầu nguyện.

Nhìn bóng lưng của hắn, trong mắt cha chợt lóe lên chút tàn nhẫn, hung ác.

Đột nhiên, hắn trở nên dứt khoát như sắp mở tờ vé số năm trăm vạn, bất ngờ mở cái rương ra.

Ô...

Ngay bây giờ, oan hồn lũ lượt bay ra khỏi rương như thể vô vàn vô tận, từng oan hồn một gào thét bay lượn trong không khí.

Bọn chúng điên cuồng bay múa bên trong giáo đường.

Xuyên qua cơ thể của mỗi người bọn họ, để lại cho họ khí lạnh xuyên thấu đến tận trái tim.

Thậm chí, Lục Tân còn có cảm giác bây giờ đại não của mình như đang kết băng lại vậy.

Khắp cơ thể từ trên xuống dưới, mỗi một lỗ chân lông đều đóng chặt lại, cái lạnh như thấu đến tận xương tủy, khiến cơ thể người ta run lên nhè nhẹ

Hắn quay đầu nhìn về phía cha, chỉ thấy cha đang kích động nhìn cái rương màu đen.

Sự sợ hãi vô tận đang bay lên từ trong rương.

Dường như chiếc rương kia chính là địa ngục, có tất cả ký ức đau khổ nguyên bản nhất của mọi người.

Giờ khắc này, hắn cảm giác như trái tim đang đập dồn.

Phản ứng theo bản năng muốn nhanh chóng đóng chiếc rương kia lại, sau đó chôn sâu dưới lòng đất, không cho bất kể kẻ nào có thể tìm ra.

Nhưng lại có chút chờ mong, muốn nhìn xem, rốt cuộc trong chiếc rương kia có cái gì.

Cây kéo của mẹ, tấm gương của Hắc Hoàng Hậu, người cầm Thẩm Phán Chi Kiếm, còn cha chính là...

Tầm mắt cha dời ra khỏi cái rương, thoáng nhìn mẹ ở phía xa, sau đó nhìn sang Lục Tân một chút, dương như trong ánh mắt rất phức tạp.

chần chừ mấy giây, hắn lại tiếp tục trở nên kiên định, chậm rãi đưa bàn tay vào trong rương.

Ngay sau đó, một thứ được bao bọc trong màn sương đen vô tận được cha chậm rãi cầm ra khỏi rương.

Khoảnh khắc nhìn thấy thứ này, Lục Tân cảm thấy hai mắt tối sầm lại, ánh mắt như bị thứ này cướp đi. Dường như nương theo thứ này, đột nhiên những tiếng lảm nhảm không dứt vang lên bên tai, chiếm hết tất cả suy nghĩ của hắn, và thứ còn sót lại là sợ hãi lạnh lẽo và buốt giá.

"Ha ha ha..."

Còn cha thì mê đắm quan sát món đồ kia, không nhịn được mà phát ra tiếng cười trầm thấp.

Tròng mắt Lục Tân có hơi rụt lại.

Trong rương là một cái mặt nạ màu đen, lóe lên ánh sáng bóng loáng của kim loại.

Nó giống như một chiếc mặt nạ được tạo ra bằng cách sàng lọc lại kết tinh của bóng đêm u tối, rồi lại dùng một phần tinh khiết nhất trong đó để chế tác

Lục Tân chỉ nhìn một chút mà đã cảm nhận được, thậm chí có thể hiểu thành nó chính là bóng đêm của bản thân.

Bóng đêm thâm trầm ẩn giấu sự sợ hãi sâu thẳm nhất.

Đối với rất nhiều người mà nói, bóng đêm vốn chính là sợ hãi, loại sợ hãi này khắc sâu trong vật chất di truyền của bản thân.

"Ha ha ha..."

Bỗng nhiên tiếng cười của cha mở rộng không ngừng, như chấn động toàn bộ thế giới.

Sau đó hắn hít sâu thở ra một hơi, cảm thấy hơi tham lam, nhanh chóng đeo món đồ kia lên trên mặt mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận