Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 631: Lý luận bảy bậc thang (1)

Đầu của Lục Tân hơi đau nhức nhưng anh vội vàng vỗ lên đầu của mình, không muốn bỏ sót một chữ nào.

Còn vị tiến sĩ An này hình như không hề quan tâm đến việc Lục Tân có nghe hiểu hay không, cứ một mình tiếp tục giải thích.

“Lúc ấy Viện Nghiên cứu của chúng tôi có một vị nghiên cứu viên thiên tài khác họ Lâm. Không biết cậu đã từng nghe nói về anh ấy hay chưa, trước mắt rất ít người biết về anh ấy. Ngay sau khi lưu lại ba điều tiên đoán thì anh ấy đã nhảy từ trên sân thượng của tòa nhà này xuống dưới…”

Nói đến đây, cô hơi dừng lại, khẽ nói:

“Lúc đó ý kiến của anh ấy không hợp với ý kiến của giáo sư Vương Cảnh Vân. Anh ấy cho rằng thí nghiệm của giáo sư Vương sẽ đặt nền móng cho một tập tục xấu, đồng thời bản thân thí nghiệm cũng đã đi chệch hướng. Bởi vì tầm ảnh hưởng của anh ấy rất lớn, tại thời điểm đó, phần lớn người của Viện Nghiên cứu cũng bắt đầu có khuynh hướng theo anh ấy. Đồng thời, trong lúc Viện Nghiên cứu chuẩn bị dời khởi thành phố trung tâm cũng đã đề ra kế hoạch kết thúc nghiên cứu của giáo sư Vương Cảnh Vân. . .”

“Chỉ là không ngờ tới, Giáo sư Vương cũng không định tranh luận với những người khác, ông ấy lựa chọn trực tiếp rời đi!”

Cô hơi khựng lại, sau đó mới khẽ thở dài tiếp tục nói: “Đây có lẽ cũng nói rõ thái độ của ông ấy.”

“Ông ấy nhất định sẽ tiếp tục thí nghiệm của mình, cho dù người bên ngoài có để ý hay không, cũng không lý giải mà cắt đứt với Viện Nghiên cứu.”

Lục Tân không biết nên bình luận đoạn chuyện cũ này như thế nào.

Thậm chí anh không có cách nào từ đoạn chuyện cũ này tìm ra vị trí của bản thân mình.

Anh chỉ là suy nghĩ những nội dung này một thoáng, sau đó mới từ từ hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”

“Chuyện sau đó, có lẽ chúng ta cũng biết tương đối giống nhau. . .”

Tiến sĩ An khe khẽ thở dài, cầm lấy một viên kẹo mềm trên bàn làm việc của cô ta, nhẹ nhàng cắn một miếng, sau đó ra hiệu với Lục Tân. Thái độ của anh rất kiên quyết mà lắc đầu, người phụ nữ này cười đến híp mắt, nhẹ nhàng bỏ viên kẹo vào miệng.

“Từ sau đó giáo sư Vương Cảnh Vân đã biến mất, đã rất nhiều năm vẫn không có tin tức gì.”

“Dù sao, ông ấy có bản lĩnh trong tình huống xe đang di chuyển với tốc độ lặng lẽ đánh cắp một đoạn thùng xe ở giữa mà không ai biết. Thậm chí đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân. Nên dĩ nhiên là cũng có bản lĩnh trốn đi, âm thầm làm thí nghiệm của ông ấy….”

“Mãi đến trước đó không lâu, trợ thủ của ông ấy là Trần Huân bị ẩn núp người phát hiện, mới xem như tìm được tin tức của ông ấy. . .”

“Tuy nhiên.”

Cô ta dừng một chút, nói khẽ: “Chúng tôi vẫn là cho rằng nghiên cứu của ông ấy đã thất bại. . .”

“Chuyện của Bàn Đen cũng có thể thấy được một chút mánh khóe.”

“Làm trợ thủ giáo sư Vương Cảnh Vân, Trần Huân không thể nghi ngờ là tín đồ trung thành của ông ấy.”

“Thật ra, ở một mức độ nào đó thì thí nghiệm của Trần Huân bản chất chính là kéo dài thí nghiệm của giáo sư Vương Cảnh Vân. Nhưng cậu cũng thấy đấy, cậu ta mượn một số lực lượng của Bàn Đen và thành phố trung tâm để sáng tạo ra cái gọi là “Vị thần có thể điều khiển” ấy, thực ra chỉ là một loại lợi dụng rất thô thiển.”

“Về “vị thần” mà cậu ta tạo nên tối đa cũng chỉ là một cái máy bằng xương bằng thị có thể nghe theo mệnh lệnh đơn giản, một vũ khí mang tính uy hiếp.”

“Nếu như không có cậu ngăn cản, như vậy thì cậu ta cũng có thể hoàn thành thí nghiệm, hẳn là đã sáng tạo ra 'Thần', sau đó mượn từ thủy ngưu thành mười vạn dân cư, tạo ra một con quái vật tinh thần lượng cấp đáng sợ, đồng thời, thuận thế sáng tạo ra một nhánh quân đội quái vật bất tử. . .”

“Chỉ tiếc, cho tới bây giờ cậu ta không nghĩ tới, đây chỉ là một loại thí nghiệm tinh thần thể thất thường, tự cho là bắt được cái nút, là có thể uy hiếp tất cả mọi người trên đời này, thuộc về vấn đề mà người thường xuyên nghiên cứu, xử lý tinh thần thể sẽ phạm phải.”

“Dùng cách nghĩ của người có logic để khống chế lực lượng không thuộc về con người.”

Nghe thấy sự đánh giá của cô ta đối với Trần Huân, Lục Tân nhíu mày.

Anh có thể hiểu được sự đánh giá của tiến sĩ An đối với Trần Huân nhưng lại không thể hiểu được thái độ của cô ta.

“Đương nhiên, thí nghiệm của Bàn Đen cũng không thể hoàn toàn chứng minh lý luận của giáo sư Vương Cảnh Vân là sai lầm.”

Tiến sĩ An nói đến đây, vẻ mặt dường như trở nên bí mật, tầm mắt nhẹ nhàng rơi vào trên người của Lục Tân.

“Dù sao. . .”

Cô ta nhìn Lục Tân, đôi mắt gần như đang phát sáng: “Chúng tôi đã phát hiện ra cậu.”

“Ở một khía cạnh nào đó, sự tồn tại của cậu đã chứng minh lý luận của giáo sư Vương Cảnh Vân thật ra là đúng.”

“Đúng? Các cô lại còn cho rằng cậu ta đúng?”

Lục Tân trong lòng chợt có cảm giác sốt ruột không thể hiểu nổi, vội vàng cầm chén lên uống một ngụm nước lọc đã hơi lạnh.

Theo góc độ cá nhân, anh hoàn toàn không thể tiếp thu bất cứ một điều gì liên quan đến loại thí nghiệm này được đánh giá là “đúng”. Mặc dù trong lòng anh hiểu rõ, đây chỉ là lời giải thích trên lý luận của bọn họ, nhưng anh vẫn cảm thấy không thích.

“Lý luận là lý luận, thái độ là thái độ.”

Tiến sĩ An nhẹ nhàng lên tiếng, cô vừa nói vừa nhìn Lục Tân.

Dường như cô ta đang quan sát tâm trạng lên xuống thất thường của Lục Tân, đồng thời cầm một cây bút ghi âm trên bàn lên, bật nút.

“Đối với sử dụng lực lượng tinh thần cũng không ổn định, cũng khó khống chế cảm xúc.”

Lục Tân lẳng lặng nhìn cô ta làm những việc này, qua một lúc lâu, mới từ từ mở miệng:

“Cô nói là vì nhìn thấy tôi nên mới nhận ra ở ông ấy đúng ở một mức độ nào đó. Vậy thì…”

“Rốt cuộc tôi là cái gì?”

An Tư Tư vuốt sợi tóc trên trán, thở một hơi, đồng thời hết sức chăm chú nhìn Lục Tân, nói: “Cậu là sứ giả của thần linh.”

“Cũng có thể nói là thần dự bị.”

“Đương nhiên, dùng một danh từ chính xác nhất phải là:”

“Tạo vật ở giai đoạn thứ ba.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận