Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1392: Lục Tân nhỏ yếu nhất (1)

Đây là người hay dụng cụ?

Hoặc là nói là người mà ra đời vì dụng cụ.

Thấy được những con quái vật lén lút bò ra khỏi vực sâu kia, khiến cho lòng người sợ hãi, lần đầu tiên Lục Tân cảm giác được kỳ quái.

Bởi vì anh đã được chứng kiến những dạng tinh thần quái vật khác nhau, nhưng vẫn lần đầu tiên thấy được thứ kỳ lạ như vậy.

Khác với những quái vật tinh thần, mặc dù có hình dạng quái dị, nhưng tất cả đều có hoạt tính sinh vật đặc thù.

Nhưng hôm nay, những thứ quái vật này, từ trên người bọn họ, chỉ thấy những thứ tượng trưng cho vật chết.

Có điều, trong nháy mắt Lục Tân cũng hiểu ra.

Rất phù hợp.

Tất cả mọi thứ này, không phải là có người đặc biệt tạo ra, cố ý dùng để đối phó người khác sao.

Cho nên có thể xuất hiện ở thế giới tinh thần rất là bình thường.

“Tòa án Ngọ Dạ, xét xử tất cả những tội nghiệt.”

Một lần nữa, lại có một giọng nói hét lên, vang lên từ tòa kiến trúc phía sau người cầm kiếm, dẫn động những đồng tình của lực lượng tinh thần trên người cầm kiếm. Nếu bất thình lình nhìn về phía thân hình cầm kiếm cao lớn, sẽ khiến cho người khác cảm thấy một cảm giác giống như bị hoa mắt, giống như trên cơ thể người cầm kiếm kia bắt đầu xuất hiện vô số những gương mặt, đồng thời cũng kêu theo giọng nói kia.

“Tòa án Ngọ Dạ, xét xử tất cả những tội nghiệt.”

Mà lúc giọng nói này hô lên, bỗng xuất hiện một tiếng nổ thật to vang vọng trên cánh đồng hoang,

Tất cả những chỗ bị ánh mắt của người cầm kiếm bao phủ tất cả đều trở nên vặn vẹo hiện ra cảm giác tái nhợt không chân thật,

“Vù vù.”

Bên cạnh Lục Tân bắt đầu xuất hiện từng gương mặt của anh nhưng hình dáng hoàn toàn khác anh cũng cảm nhận được những thứ trước mặt,

Bọn họ thậm chí còn lộ ra cảm giác hốt hoảng rõ ràng rối rít giơ tay lên chặn lại ánh mắt của những người cầm kiếm đang quét về phía mình. Còn có một vài cơ thể quái vật dưới ánh nhìn soi mói của ánh mắt này, đã bắt đầu hòa tan chút xíu giống như ngọn lửa đốt cháy băng tuyết vậy.

Từng người từng người thi hành, giống như được kêu gọi lấy lại lý trí và tỉnh táo trên mặt, bắt đầu lộ ra biểu tình cuồng nhiệt. Sau đó bọn họ giống như nước chảy vậy, bắt đầu tụ tập về phía Lục Tân, càng đi càng nhanh.

Giữa vầng trăng máu, bóng người màu đen giống như dội lên từng đợt sóng trên cánh đồng hoang vu.

“Ầm ầm.”

Nền đất xung quanh rung động không dứt, những đài xét xử to lớn đang không ngừng bay lên xung quanh.

Những đài xét xử này, có cái cắm rễ với đất đai, có cái cắm rễ với hư không.

Trên mỗi một đài xét xử, treo vô số thể tinh thần, giống như trái cây chín vậy, từ từ rụng xuống.

Mỗi một thể tinh thần rụng xuống, là một loại uy hiếp. Những sợi dây thừng trống không kia cũng là một loại uy hiếp, giống như loài rắn ác độc mà linh hoạt vậy, rủ xuống từ trên trời, quấn quanh cổ Lục Tân và người nhà ở phía dưới gốc cây.

Giống như lúc này mới là lực lượng chân chính của người cầm kiếm.

Hàng loạt tiếng ầm ầm kéo đến, ngay cả vầng trăng máu trong không trung cũng bị che đi.

Khi lực lượng ô nhiễm cuối cùng hoàn toàn được thả ra trước mặt anh, hoàn toàn không phải là một cuộc chiến đấu…

Mà là một cuộc chiến tranh.

Chứng kiến cảnh này Lục Tân cũng không nhịn được mà hô to: “Khá tốt, giống như bản thân mình cũng là một nhánh quân đội vậy.”

“Một đám phế vật”

Trong lúc Lục Tân đang suy nghĩ những vấn đề này, tiếng gầm gừ đầu tiên của cha đã vang lên.

“Các người phế vật như vậy, trước kia ta có thể một hớp nuốt trọn các người.”

Đi theo tiếng gầm của cha, bóng người màu đen trên cánh đồng hoang dã, giống như vẽ lên từng đợt sóng to lớn vậy, như một bức tường cao.

Mà trong bóng dáng đó, những người xét xử trước kia bị cha ô nhiễm, bắt đầu giống như thủy triều, vọt về phía bọn họ.

Từng tiếng va chạm vang lên, mỗi một người thi hành đụng chạm với quân đoàn giới đồ tể ăn uống của cha, rậm rạp chằng chịt không thấy rõ số lượng. Trong cánh đồng hoang vu có thể thấy được, quân đoàn đồ tể bị cha ô nhiễm rồi chuyển, rõ ràng số lượng ít hơn một chút, nhưng dưới bóng dáng của cha bọn họ tạo thành một vòng tròn lớn, lần lượt đánh vào những người xét xử.

“Ông ấy sợ.”

Đối mặt với những đài xét xử trong bóng tối như rừng rậm vậy, trên mặt mẹ lại lộ ra một nụ cười mỉm.

“Bởi vì sợ rồi, mới có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy.”

Vừa mỉm cười, bà vừa nhẹ giọng giải thích, cây kéo ở trong tay bà nhanh nhẹn xoay tròn.

“Ầm ầm.”

Có tiếng gió vang lên ở giữa những ngón tay của bà bất chợt lại chuyển động, xoay kéo này càng ngày càng nhanh, cũng càng ngày càng khổng lồ. Con ngươi của Lục Tân bỗng nhiên hơi co rút lại, anh đã phát hiện ra một vài chuyện đáng sợ, cây kéo xoay tròn trong bàn tay mẹ biến thành một chuỗi những hình ảnh trong lòng bàn tay mẹ, nhưng không khí xung quanh đều là cảm giác sắc bén của cây kéo đó.

“Rắc rắc !”

Điểm không biết bao nhiêu bóng dáng của cây kéo, bỗng đồng loạt xuất hiện ở xung quanh.

Như ẩn như hiện, giống như không chân thật, nhưng cảm giác sắc nhọn lại rõ ràng một cách đặc biệt.

“Xẹt xẹt xẹt”

Giống như lúc trước vừa mới xuất hiện vậy, những sợi dây thừng rơi xuống từ trên không trung, thậm chí còn chặn lại những tinh thần thể chưa kịp rơi xuống đất, không có đến gần, ở giữa không trung bống biển thành một cái máy chặn.

Dáng vẻ rủ xuống đáng sợ lạ thường, nhưng kết thúc lại cực kỳ nhẹ nhõm.

Lục Tân không khỏi cảm thấy kinh ngạc, năng lực của mẹ thật sự đúng là dọa người.

Hình như phương pháp giải quyết vấn đề của bà luôn khô khan và nhạt nhẽo như vậy.

Cho dù đối phương là một sợi tơ hay là những đài xét xử ùn ùn kéo đến này, bà cũng chỉ riêng cây kéo ra rồi lại khép lại một lần.

Hết rồi.

Chậc chậc.

“Yên tâm, sẽ không đến quấy rầy con.”

Lục Tân lặng lẽ gật đầu một cái, giọng nói trở nên trầm lặng nhìn về phía trước.

Ánh mắt của người cầm kiếm, khiến cho tất cả sinh vật tinh thần bên trong khu vực xung quanh, đều cảm nhận được một loại áp lực trước đó chưa từng có.

Ngay cả những thứ ác niệm Lục Tân kia, dường như cũng lực bất tòng tâm dưới ánh mắt này

Mà cũng trong lúc này vô số dụng cụ hình người, hội tụ thành bầy, giống như đàn cua con bò lên từ đại dương vậy.

Từng chút từng chút leo lên người bọn họ, đụng tới một chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận