Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1551: Màn biểu diễn cuối cùng (2)

Viện trưởng già bất đắc dĩ lắc đầu một cá, thấp giọng nói: “Lúc ban đầu đã bị giam giữ ở dưới vực sâu.”

“Mà Lục Thiên Minh cũng đã sớm chết rồi…”

“Thứ còn lưu giữ lại, chẳng qua chỉ là chấp niệm của gã, là sự tức giận và chấp niệm muốn hủy diệt tất cả mà thôi.”

“Mà thứ chấp niệm như thế sẽ không bao giờ hiểu được, làm thế nào để đối phó với đám nghiên cứu viên nắm giữ vận mệnh của thế giới này.”

“Sự tức giận không hề có tác dụng, chỉ là thứ để người ta lợi dụng mà thôi.”

“Mà đây cũng chính là nguyên nhân mà chúng ta chỉ có thể lợi dụng sức mạnh “ban đầu” chứ không thể nào gửi gắm hy vọng lên người nó được.”

“Lúc ban đầu… Lúc ban đầu…”

Số Bảy lẩm nhẩm những chữ này trong miệng, nội tâm lại như sóng cuộn biển trào.

Bướng bỉnh như cô ta, thời điểm nghe thấy những chữ này trong lòng cũng không khỏi trầm xuống: “Coi như là thể lây nhiễm đối kháng lúc ban đầu…”

“Chuyện này làm sao có thể?”

“Ông…”

Viện trưởng già dường như hiểu được cô ta đang muốn nói điều gì, khẽ gật đầu một cái, nói: “Tôi đã sắp xếp một số chuyện.”

“Thế nhưng cho dù tôi có sắp xếp, cũng chỉ là vẻn vẹn nhắc nhở cậu ấy một chút, mà chân chính đối đầu, vẫn cần chính bản thân cậu ấy từ mình đi tới.”

“Chỉ cần cậu ấy còn sống, vậy cuộc sống ấy chính là đang liều mạng đối đầu với lây nhiễm, tránh cho bản thân bị ô nhiễm cắn nuốt…”

“Về cơ bản, cậu ấy không khác gì với một người bị ô nhiễm thực sự cả.”

“Chẳng qua là, mong muốn đối kháng với ô nhiễm của cậu ấy lớn hơn một chút mà thôi…”

“Tíc tíc tíc…”

Cũng vào giờ khắc này, từng tầng từng tầng hạt màu đen đã hoàn toàn đột phá đến mức độ đáng sợ.

Bên trong đại não của Lục Tân, có cái máy nào đó đang vang động, bỗng nhiên phát ra tiếng cảnh báo sau cùng.

Chính bản thân anh cũng không biết bản thân mình từ khi nào lại có được sức mạnh cường đại đến như thế.

Từ trước tới nay, những hạt màu đen là gậy chống lớn nhất của anh.

Thời điểm đối mặt với những đối thủ cường đại, anh luôn bất mãn sức mạnh của bản thân không đủ lớn.

Cũng giống như vào thời điểm hiện tại, vào thời điểm bản thân anh một lòng muốn hoàn toàn hủy diệt cái tên giáo sĩ mặc áo choàng đen này.

Mà mấy hạt màu đen quả nhiên cũng không để cho anh phải thất vọng.

Lục Tân không biết, là sức mạnh tinh thần mà Lục Thiên Minh để lại trong di chỉ của viện nghiên cứu đã phát huy tác dụng.

Mà đó còn là thứ sức mạnh cộng hưởng với sức mạnh tinh thần “ban đầu” lúc còn dưới vực sâu mang đến.

Hoặc cũng có thể là bởi vì trước đó anh đã tự tay giết chết nhiều kẻ trong quân đoàn bạo chúa đến như thế cho nên mới có được sức mạnh này.

Tóm lại, anh có thể cảm nhận được, sức mạnh của bản thân, đang không ngừng tăng lên một cách vô hạn.

Sức mạnh hư vô đúng là rất mạnh mẽ.

Thiếu nữ với mái tóc dài màu trắng, khuôn mặt không cảm xúc kia dường như có thể chặn đứng hết thảy những sức mạnh.

Thế nhưng bản thân anh lại mơ hồ có một loại cảm giác rằng anh có thể đánh bại cô ta nhanh chóng.

Chỉ thiếu một chút nữa thôi là anh có thể đánh tan cô ta, sau đó giết chết cái kẻ đáng hận đang ẩn núp dưới sự che chở của cô ta kia thôi…

Chỉ thiếu một chút nữa…

Ong…

Một cảm giác vô cùng kỳ quái xuất hiện ở trong đầu Lục Tân.

Vào thời điểm anh đang điên cuồng mà công kích đối phương, ở trong đầu lại là sự mê man, hỗn loạn không thể tỉnh táo.

Giống như có cả ngàn con ong đang bay qua bay lại trong đầu anh vậy.

Loại cảm giác phiền não và hỗn loạn này không ngừng tăng lên, không ngừng quay cuồng, lại dần dần khiến cho bản thân anh chết lặng.

Dưới sự hỗn loạn cùng cực và sự hành hạ khủng khiếp ấy, ngược lại anh cảm thấy vô cùng bình tĩnh.

Anh bất thình lình nhìn thấy quá khứ, đi trên một con đường trải dài nào đó.

Mà con đường kia có rất nhiều thứ được chiếu phát liên tục, mà ở cuối con đường, có một bóng người đội vương miện đang đứng đó.

Người đó lẳng lặng đứng ở chỗ sâu trong cung điện, bình tĩnh quan sát anh.

Dường như thông qua một ánh mắt này thôi thì đã có thể truyền một loại sức mạnh mà người bình thường không thể nào tưởng tượng được cho anh.

Khảng khái lại mạnh mẽ, vào thời điểm bản thân mình cần sức mạnh nhất, người này chỉ mong mang đến cho mình nhiều sức mạnh hơn nữa.

“Soạt…”

Bất thình lình nhìn lén, bỗng nhiên khiến cho Lục Tân vốn đang ở trong trạng thái cực độ hỗn loạn lại thoáng sinh ra một tia lý trí.

Ánh mắt như thế này, thực ra anh đã từng nhìn thấy rất nhiều lần rồi.

Anh đã từng mượn sức mạnh từ chính ánh mắt này để đánh tan người chấp kiếm tử vong.

Cũng chính nhờ vào việc mượn sức mạnh từ ánh mắt này mà vào thời điểm giao chiến với Đạo Hỏa Giả anh mới có thể chiếm thế thượng phong.

Thế nhưng vào giờ khắc này, anh bỗng nhiên nhận ra rằng, khoảng cách giữa bản thân mình và ánh mắt này, quá gần.

Gần đến mức chủ nhân của ánh mắt này thậm chí đã xuất hiện ở ngay trước mắt anh, dường như chỉ cần giơ tay lên là có thể chạm tới.

“Muốn tiêu diệt gã ta sao?”

“Tiếp nhận thân phận của cậu, tiếp nhận ta, cậu sẽ có thể làm được…”

Từng tầng từng tầng tinh thần chảy loạn tràn vào bên trong đầu óc của Lục Tân, anh bỗng nhiên có cảm giác nhận thức rõ ràng hơn bao giờ hết với những sự vật trước mặt.

Anh chợt phát hiện, nếu như bản thân anh muốn làm được một điều gì đó, thực sự đơn giản đến cỡ nào.

Chỉ cần bản thân anh cố chấp hơn một chút nữa thì bản thân anh sẽ có thể chạm tới sức mạnh tầng cao nhất.

Sức mạnh hư vô kia có thể ngăn chặn được sự tức giận của mình, nhưng đây cũng chỉ là bởi vì tầng thứ của anh và sức mạnh hư vô là như nhau, tuy nhiên chỉ cần bản thân anh có thêm một chút sức mạnh nữa thôi, thì sẽ có thể phá tan hư vô, sẽ có thể thành công hủy diệt sức mạnh hư vô này.

Thế nhưng thật sự chỉ cần tức giận thêm một chút nữa thôi sao?

Có chỗ nào đó không đúng…

Trong lòng Lục Tân thoáng qua một cái bóng mờ.

Là những huấn luyện mà bộ phận thông quan đặc biệt của Thanh Cảng đã huấn luyện cho anh.

Chẳng qua là, dù cho có phát hiện có chỗ nào đó không thích hợp, thế nhưng trong lúc nhất thời đầu óc hỗn loạn của anh vẫn không thể nào nghĩ rõ ràng được.

Dẫu sao thì, bản thân anh hiện tại chỉ muốn hủy diệt nghiên cứu viên Nhất Đại mà thôi.

Loại sức mạnh này hình như cũng thế.

Cho nên, dù sao thì mọi người cũng có cùng một mục tiêu, vậy thì, tất cả đều là hợp lý?
Bạn cần đăng nhập để bình luận