Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 380: Nhiệm vụ xử lý cấp S (2)

Sau khi xoay người, Lục Tân đi càng lúc càng nhanh.

Ở trước mặt anh là một con quái vật tinh thần áo choàng đỏ cao hơn trăm mét.

Thân thể cao lớn kia của nó khiến tất cả mọi người trong thành phố này đều nhỏ bé như một con kiến.

Mà ở dưới ánh trăng sáng, áo choàng đỏ của nó có vẻ vô cùng tươi đẹp, cùng với những khe nứt ở bên trong áo choàng, giống như vực sâu không thấy đáy, có một số thứ mơ hồ không nhìn thấy đang xôn xao, những thứ đó được giấu ở trong bóng tối, đại biểu cho sợ hãi…

Ở phía xa, các nơi trong thành phố, đều có sức mạnh tinh thần đang vặn vẹo truyền tới đây.

Đó là từng con từng con quái vật tinh thần lọt lưới, chúng đang bị nó hấp dẫn, chậm rãi bò về phía nó.

Dọc đường là một đoàn người đã bị lây nhiễm.

Người cha tuyệt vọng ôm đứa con khóc rống trong vô lực, mà người thanh niên lại chật vật ôm hai chân của người con gái đang đi về phía trước một cách đờ đẫn.

Tay chân trái với tiết cấu của cơ thể chống ở trên mặt đất, đầu nghiêng xuống, ánh mắt của cụ già quỷ dị, vô cùng nhẹ nhàng bò nhanh về phía trước, ở trước mặt ông, là một đám trẻ con hoảng sợ trốn ở trong hẻm, còn có một giáo viên béo mập dang hai tay đỡ nó.

“Pằng!”

Lục Tân nổ súng, bắn cụ già vặn vẹo đó thành một mớ than cháy được bao bọc trong hồ quang điện.

Sau đó bước chân của anh không ngừng, tiếp tục đi về phía trước.

“Tôi thật sự có thể đối phó với quái vật tinh thần như vậy sao?”

Trong lòng suy nghĩ: “Tôi thậm chí cũng không biết nó đến cùng là thứ gì, tất nhiên rất khó.”

“Nhưng nếu như, tôi quả thật không cần băn khoăn nữa thì sao?”

Suy nghĩ của anh xuất hiện một chút biến hóa, mặt kính trên mặt ở một mức độ nào đó, cho anh cảm giác an toàn.

Đây thậm chí khiến anh dần dần có loại chờ mong cùng hưng phấn đầy trong cõi lòng.

“Bởi vì phải tiến hành giai đoạn 2, cho nên người nhà phải núp vào.”

“Nhưng hiện giờ, giai đoạn 2 đã hoàn thành, như vậy, cũng không cần băn khoăn quá nhiều nhỉ?”

Khi Lục Tân suy nghĩ về vấn đề này, tâm tình trở nên nhẹ nhàng, bước chân cũng càng lúc càng nhanh.

Anh chỉ là một người bình thường, hơn nữa lúc này anh cũng không có mượn sức mạnh của em gái, cho nên mặc dù chạy nhanh thì tốc độ vẫn tương đối chậm, bên trong khu vực đầy rẫy những tòa nhà sụp đổ cùng đám người bị lây nhiễm, chiếc xe trong đó có vẻ vô cùng nhỏ bé, nhưng khi anh đang chạy, bỗng nhiên nghe thấy ở trên tầng phía trước mặt, vang lên một tiếng cười vui vẻ.

“Anh trai…”

“Em đến rồi…”

Lục Tân ngẩng đầu nhìn lên, lập tức nhìn thấy tầng lầu trước mặt đang có một bóng hình nho nhỏ, đang bò nhanh xuống dưới.

Đó là em gái đã vài ngày không gặp, dưới mái tóc đen lộn xộn của cô là đôi mắt vô cùng sáng ngời, hơn nữa còn đáng yêu.

Cô giống một con nhện xinh xắn trong đống đổ nát dưới vầng trăng đỏ, vừa bò xuống theo mặt tường, vừa kêu tên của mình.

Ngón trỏ Lục Tân đẩy mắt kính ở trên mũi của mình một chút, sau đó mỉm cười, vươn tay với em gái.

Khi em gái cách mặt đất chỉ còn hơn mười mét, đã nhảy xuống từ trên cao, mở rộng vòng tay ôm lấy cánh tay của Lục Tân.

Trong nháy mắt, Lục Tân cảm giác được một loại sức mạnh hoàn toàn bất đồng.

Thân thể của anh hơi vặn vẹo, tốc độ lập tức nhanh hơn rất nhiều, uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy vọt qua mấy chiếc xe trên đường.

Ven đường phía trước xuất hiện một người phụ nữ mang túi xách, bà ôn nhu nhìn Lục Tân, gật đầu mỉm cười:

“Mắt kính này rất thích hợp con,”

Mẹ đối thẩm mỹ của Lục Tân, biểu hiện hiếm khi vừa lòng.

“Đủ chưa?”

Lục Tân cũng cười, ngẩng đầu nhìn về phía mẹ.

“Có đủ hay không cũng không quan trọng.”

Mẹ cười trả lời: “Chủ yếu là nếu con đã đạt tới giai đoạn 2, cũng phải bắt đầu chú ý sửa chữa mối quan hệ với ông ấy, đều là người nhà, mỗi ngày sinh hoạt ở bên nhau, luôn để anh đề phòng tôi, tôi đề phòng anh, vậy có nghĩa gì?”

Lục Tân cảm thấy mẹ nói có đạo lý, gật đầu một cái, nói: “Được.”

“Xì…”

Bức xạ của sức mạnh tinh thần đang tăng lên.

Khi Lục Tân càng ngày càng tiếp cận vị trí của khách sạn Đông Hải, ở vị trí anh, bức xạ của sức mạnh tinh thần càng trở nên nghiêm trọng.

Mà ở trong tầm mắt của mọi người, có thể nhìn thấy rõ ràng xung quanh thân thể của Lục Tân, xuất hiện từng tia vặn vẹo, điều này làm cho bọn họ cảm thấy có chút hoa mắt, đợi cho sau khi đôi mắt thích ứng, bọn họ lại nhìn thấy bên cạnh Lục Tân có bóng người một lớn một nhỏ đi theo.

Bọn họ cùng đồng hành với Lục Tân, nói nói cười cười, đi về phía trước.

Đồng tử trong đôi mắt của bộ trưởng Thẩm lập tức trở nên co chặt, hít ngược một hơi khí lạnh, tóc cũng muốn nổ tung.

Sau đó, trong lòng ông ta không biết sinh ra bao nhiêu tức giận, hung hăng nhìn sang giáo sư Bạch.

“Cái lão già lừa đảo nhà anh!”

“Không phải anh nói người nhà của hắn không phải thực sự tồn tại, thậm chí sẽ biến mất khi hắn quen thuộc với năng lực của mình cùng tăng cường giai đoạn 2 hay sao? Vậy anh giải thích cho tôi xem, bọn họ… hai người phụ nữ một lớn một nhỏ kia đến cùng là thế nào?”

Ông ta mắng chửi vừa tức vừa gấp, có thể nhìn ra ông ta thật sự rất tức giận.

Ngay cả Tô tiên sinh cũng có chút bất đắc dĩ liếc nhìn giáo sư Bạch, nói: “Lần sau không thể như vậy nữa.”

Trần Tinh mất một lúc lâu mới phản ứng lại, giáo sư Bạch ở trong chuyện này đến cùng có ảnh hưởng quan trọng như thế nào.

“Sao có thể nói tôi là kẻ lừa đảo chứ?”

Sắc mặt giáo sư Bạch có vẻ hơi vô tội, dang tay ra, nói: “Mọi thứ tôi nói đều chỉ phỏng đoán hợp lý dựa theo sự thật thôi… Đương nhiên, cũng bởi vì là suy đoán, cho nên xuất hiện mặt sai lệch nào đó, cũng là điều rất bình thường mà?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận