Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1567: Chương trình kiểm tra sức khỏe thông thường (1)

“Khét?”

Nghe thấy lời nói kinh ngạc của tiểu đội bảo mẫu, Lục Tân hơi ngẩn người ra, anh quay đầu nhìn về phía nồi canh trên bếp.

Oa Oa đang cầm chiếc chổi nhỏ trong tay, ngơ ngác đứng ở ven tường, nửa ngày sau mới kịp phản ứng lại, bỗng nhiên lo lắng chạy về phía nồi canh.

Nồi canh đang sôi ùng ục bốc từng đợt hơi nước nóng hổi, có tiếng reo này vang lên, chứng tỏ nước bên trong nồi vẫn còn đủ.

Thế nhưng quả thực có một mùi hương tản ra từ trong nồi, hẳn là những thứ ở trong nồi được chưng đang kết dính ở dưới đáy nồi rồi.

Nhìn Oa Oa cầm nắp nồi lên, nhìn canh được chưng ở trong nồi, dáng vẻ mặt đầy thương tâm, tiểu đội bảo mẫu trong lúc nhất thời lòng đau tựa dao cắt.

Mấy người đứng ở đằng trước ngay lập tức thu súng lại, vén tay áo lên, chuẩn bị đi lên thay cô xử lý vấn đề này.

Cũng không biết tại vì sao vấn đề bỗng nhiên từ cầm súng đi lên biến thành xử lý nồi canh khét.

Thế nhưng tất cả mọi chuyện cũng xem như vô cùng tự nhiên.

Có điều, Lục Tân đứng ở bên cạnh nhìn, như chợt nghĩ đến điều gì, anh chìa tay ra, từ xa vuốt nhẹ nồi canh.

Không khí bên trong căn nhà dường như đọng lại trong chớp mắt.

Suy nghĩ của đám người trong tiểu đội bảo mẫu dường như cũng đọng lại trong một cái chớp mắt ấy.

Đột nhiên, bọn họ theo quán tính mà đi đến bên cạnh, kiểm tra sự thay đổi của nồi canh, thế nhưng lại phát hiện ra canh trong nồi không hề bị khê đến kết dính.

Bên trong có xương heo cùng với khổ qua, cũng không có tiêu.

Ngược lại chỉ có mùi vị đắng nghét xông vào trong mũi, cùng với mùi thơm thoang thoảng nhẹ nhàng khoan khoái.

“Đây là xảy ra chuyện gì vậy?”

Đám người trong tiểu đội bảo mẫu trong lúc nhất thời hơi có chút bất ngờ, trố mắt lên nhìn nhau, còn tưởng là bản thân vừa rồi đã ngửi nhầm rồi.

Nhân lúc người khác còn đang ngần người, tiểu đội trưởng đã phản ứng lại đầu tiên, nhanh chóng nhìn nồi canh cùng với Oa Oa, người vô cùng để ý đến nồi canh này bên cạnh, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng và phản ứng của bản thân. Sau đó mới dùng ánh mắt pha chút ngạc nhiên, mừng rỡ lại trân trọng mà nhìn về phía Oa Oa:

“Oa Oa, đây là do cô làm sao?”

“Ây dô, lần đầu tiên đã làm được tới như thế này rồi, quá tuyệt vời…”

Oa Oa nắm nắp nồi ở trong tay, ngơ ngác đứng ở bên cạnh nồi canh, nghe thấy bọn họ khen mình, nhất thời có chút mừng rỡ, lại thêm xấu hổ.

“Đúng vậy, là em ấy làm…”

Lục Tân yên tâm quay đầu lại, tiếp tục ngồi xem ti vi, trong lòng yên lặng suy nghĩ.

Trừ việc mua thức ăn, rửa xưởng, thái khổ qua, cho gia vị, bỏ vào nồi, đổ nước, mở bếp ga chờ chín ra, tất cả đều là do Oa Oa làm.

Người đưa ra ý tưởng nấu canh thì đúng là cô ấy, thế nhưng cô chẳng qua chỉ là ném ngay một quả khổ qua không thèm chặt cùng với đống xương heo vào trong nồi.

Ngoài ra việc quét dọn vệ sinh cũng không phải là anh bảo cô bé làm, là do cô chủ động muốn làm.

Cũng không biết dáng vẻ này đã học được từ đâu nữa.

Sau này anh phải tìm cơ hội hỏi một chút, gần đây rốt cuộc cô đang xem loại phim gì vậy?

Một trận phong ba lướt qua, bầu không khí bên trong phòng nhất thời trở lên nhẹ nhàng hơn một chút.

Chờ đến khi tiểu đội bảo mẫu khen Oa Oa xong, khiến cho tâm trạng của cô từ lo lắng khẩn trương khôn cùng biến thành tốt đẹp, lại dùng ánh mắt sắc bén, che giấu mà quan sát Oa Oa một lượt, sau khi chắc chắn cô không xảy ra chuyện gì xong thì tâm trạng mới trở nên thả lỏng được một chút, len lén trao đổi ánh mắt với nhau, có thể nhìn ra sự vui vẻ và an tâm giữa đối phương: Rất tốt, cả hai người này đều là những đứa trẻ ngoan, không làm chuyện gì khác người cả.

Có điều, sau khi cảm thấy yên tâm, tiểu đội trưởng tiểu đội bảo mẫu lại có chút lo lắng:

Suốt cả một ngày ở chung một chỗ vậy mà lại không làm ra bất cứ một chuyện khác người nào, chuyện này có phải là chứng minh là…

… Sức hấp dẫn của Oa Oa đối với đồng chí Đơn Binh có phải có chút yếu hay không?

Toàn bộ Thanh Cảng, không, phải nói là toàn thế giới này có một người nào ở một mình cùng với Oa Oa trong một gian phòng mà chỉ để cho cô quét dọn nhà cửa thôi?

Thật sự phức tạp quá mà, nếu như đồng chí Đơn Binh làm chuyện gì khác thường, bọn họ sẽ lo lắng.

Thế nhưng bây giờ anh cũng không làm gì, dường như là… còn đáng lo hơn nữa.

Cũng đúng vào lúc này, Lục Tân mới đứng lên, tắt ti vi đi, ánh mắt quét qua đám người trong tiểu đội bảo mẫu đang cẩn thận giấu súng ra sau lưng, còn có từng người từng người mang những chiếc mặt nạ sắt phong phú phía sau, cười cười nhìn bọn họ, anh nói: “Mục đích của mọi người đến đây là gì?”

“Chuyện này…”

Hiện tại bất thình lình bị hỏi câu này, đám người trong tiểu đội bảo mẫu bỗng nhiên cảm thấy không biết phải trả lời như thế nào.

Áp lực vô hình lúc vừa mới tiến vào trong tòa nhà cũ này so với sự ấm áp trong gian phòng này có sự tương phản quá lớn, lực trùng kích cũng quá mạnh.

Khiến cho bọn họ nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.

Ánh mắt của bọn họ dời từ trên người Oa Oa sang người Lục Tân, cười theo mà nói: “Không có gì không có gì đâu, chẳng qua là tới thăm một chút…”

“Bộ phận thông quan đặc biệt cũng tương đối lo lắng cho cậu…”

“À…”

Thật ra thì Lục Tân cũng đã nhìn ra được, có lẽ bọn họ lo lắng mình và Oa Oa vượt qua ranh giới nhỉ?

Sự thật là bọn họ đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Ngày hôm qua, tuy rằng Oa Oa đã ở bên cạnh anh nói chuyện rất lâu, hơn nữa đã muộn lắm rồi cũng không muốn rời đi, thế nhưng cô lại ngủ ở trong phòng của mẹ.

Thật ra thì những người này cũng không cần phải lo lắng quá làm gì.

Bản thân anh vẫn còn chưa đi lãnh chứng với cô, làm sao có thể có những chuyện khác xảy ra chứ.

Người đứng đắn ai lại đảo loạn trình tự chứ?

“Tôi không sao đâu mà.”

Lục Tân không thể làm gì khác hơn là cười cười trả lời: “Hôm qua tôi chỉ là quay về quá vội, có chút mệt mỏi, chưa đi báo cáo được.”

“Mọi người tới thật đúng lúc, tôi cũng vừa lúc muốn đến bộ phận thông quan đặc biệt một chuyến, để làm một lần kiểm tra sức khỏe nữa.”

“Kiểm tra sức khỏe?”

Người trong tiểu đội bảo mẫu nghe thấy thế cũng cảm thấy có chút bất ngờ, tiểu đội trưởng tiểu đội bảo mẫu nhanh chóng nói: “Vậy vừa hay đúng lúc, chúng tôi sẽ hộ tống cậu qua bên đó.”

“Cũng được.”

Lục Tân gật đầu một cái, cầm áo khoác lên, chuẩn bị đi ra cửa.

Người trong tiểu đội bảo mẫu cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhường con đường cạnh cửa ra, tỏ ra dáng vẻ được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Lúc này, Oa Oa bỗng nhiên có chút không vui, quyến luyến không thôi mà nhìn nồi canh.

“Còn cái này…”

Lục Tân nhanh chóng phản ứng lại, anh nói: “Nếu không thì chúng ta cùng uống chén canh rồi lại đi.”

Người trong tiểu đổi bảo mẫu cũng ý thức được Oa Oa đang không vui, nhanh chóng gật đầu, nói: “Làm phiền rồi, làm phiền rồi.”

Đi vào trong tòa nhà cũ của Lục Tân, tất cả mọi người đều theo bản năng mà có chút sợ hãi, cho nên đám người trong tiểu đội bảo mẫu mới ăn mặc kín như thế, thế nhưng đối mặt với yêu cầu nhiệt tình của Oa Oa, bọn họ lại không hề do dự mà tháo bỏ mũ sắt xuống, cũng bỏ súng xuống.

Sau đó từng người đứng ở trong căn phòng khách vốn có không gian không lớn lắm trong nhà của Lục Tân, từng người nhanh chóng uống nấy uống nể nồi canh mà Oa Oa tự tay hầm.

Thật là kỳ lạ mà…

Mới vừa rồi bọn họ rõ ràng còn ngửi thấy mùi khét khét, thế nhưng lúc uống vào lại thoang thoảng vị ngọt, không hề có chút cháy khét nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận