Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 477: Rốt cuộc ai là quái vật? (2)

“Đó là…”

Chị Cao bị Lục Tân đâm một cái trên không trung, ngã đến xương cốt cả người đều gần như sắp đứt rời hết, mới vừa thanh tỉnh lại.

Tiếng đàn violon cũng đã biến mất khi bị đánh bom, không còn khiến cô ta rơi vào trạng thái hoảng loạn.

Chẳng qua, cảm giác đau đớn khi bị ngã từ chỗ cao cũng đồng thời ùa vào trong đầu.

Đặc biệt là mười ngón tay của cô ta đều đã biến dạng, truyền đến cảm giác đau nhức thấu tim.

Nhưng cô ta thậm chí không kịp lĩnh hội các dạng đau đớn toàn thân, hoặc bởi vì cô ta vốn cũng đã sắp đau thành thói quen, sức chịu đựng mạnh hơn so với người khác, cho nên, trước tiên cô ta đã để ý đến sự thay đổi của Lục Tân cách đó không xa.

Khi ý thức của cô ta trở lại trong đầu, cô ta đã nghe thấy Lục Tân đang lầm bầm lầu bầu.

Bởi vì Lục Tân đưa lưng về phía cô ta, cho nên cô ta không nhìn thấy vẻ mặt của anh.

Nhưng lại có thể nghe được, giọng nói của anh một lúc thì có vẻ mê mang, tràn ngập nghi hoặc, một lúc lại như cực kỳ lạnh nhạt, căm ghét.

Anh giống như đang thương lượng gì đó với chính mình, lại giống như đang giải đáp vấn đề gì đó của chính mình.

Loại cảm giác này quỷ dị cùng âm trầm khác thường, thậm chí càng khiến người ta áp lực hơn con quái vật hình bộ não.

Sau đó, cô ta còn chưa kịp hỏi cái gì, đã nhìn thấy hai con quái vật to lớn phía trước vọt về phía Lục Tân, cùng lúc đó, kẻ điên xung quanh gần như không đếm được cũng rậm rạp vọt đến trước mặt, thậm chí mặc kệ chính mình, xông thẳng về phía Lục Tân.

“Tiểu…”

Cảm nhận được cảm giác áp bách không cách nào hình dung, cô ta gần như ngất đi, theo bản năng hô to, lại phát hiện âm thanh đều bị nghẹt.

Đầu người của những kẻ điên xung quanh đen nghìn nghịt, cũng đã đủ để cho người ta phát điên, mà hai con quái vật giống như được tổ hợp từ vô số kẻ điên càng là hình ảnh chỉ xuất hiện ở trong ác mộng, chỉ cần chúng nó tồn tại, cũng đã khiến người ta có một loại áp bách cùng sợ hãi khó có ngôn từ nào có thể diễn tả chính xác được, mà vào lúc chúng nó vọt nhanh về phía trước, đã khiến cho người ta có một loại suy nghĩ trực tiếp từ bỏ mọi sự chống cự.

Quái vật như vậy, con người sao có thể chống lại…

“Ha ha…”

Nhưng vào lúc trong lòng của xa đầu Cao Đình gần như sụp đổ, cô ta lại nghe thấy Lục Tân đang cười.

Sau đó cô ta nhìn thấy, nghênh đón nhiều kẻ điên vọt tới trước mặt như vậy, Lục Tân bỗng nhiên cúi đầu, thân thể vặn vẹo một cách quỷ dị, nhiều kẻ điên lao về phía anh như thế, cho dù xem nhẹ những kẻ điên cường tráng sắc nhọn đó, móng vuốt hơi biến dạng, trong miệng tràn ngập chất nhầy ghê tởm cùng răng nanh, dã thú có thân thể cường tráng cũng sẽ bị chúng nó nhấn chìm, đè từng con một ở trên mặt đất, động cũng không thể động đậy.

Nhưng Lục Tân bị nhiều kẻ điên như vậy bao quanh, thân thể lại xuất hiện vặn vẹo vô cùng không hợp lý, vậy mà từ góc độ không có khả năng, trực tiếp trốn thoát khỏi một đám kẻ điên, cùng lúc đó, hai tay anh nhanh chóng bắt lấy thân thể của những kẻ điên này, giống như vuốt ve.

“Khách khách…”

Kẻ điên bị anh vuốt ve, thân thể lập tức trở nên vô cùng cổ quái, giống như một nhóm pho tượng mang đậm phong cách của hậu hiện đại.

“Cạch cạch cạch…”

“Phanh phanh phanh…”

Hai con quái vật to lớn kia cũng vọt tới, từng cái móng vuốt đạp lên mặt đất, vang lên âm thanh thanh thúy liên tiếp.

Mỗi một khuôn mặt trên cơ thể đều lộ ra biểu tình vừa điên cuồng mà hưng phấn.

Bước chân nặng nề dẫm lên mặt đất ra một cái hố mạng nhện.

Nắm đấm thật lớn vung ra, dường như cách hơn mười mét cũng có thể đủ cảm nhận được làn gió mạnh đang cào mặt mình.

Quỷ dị mà cuồng bạo.

Ở trước mặt chúng nó, trong đầu của bất kỳ kẻ nào cũng sẽ sinh ra một loại áp bách không cách nào hình dung.

“Ha ha…”

Nhưng nghênh đón hai con quái vật kia, Lục Tân vẫn trực tiếp vọt lên.

Anh nâng ngón tay lên, đỡ gọng kính của mình, trên thấu kính mắt trái, nhanh chóng xuất hiện một cái khoanh tròn màu đỏ, mô tả rõ ràng sức mạnh cường đại của con phía bên phải khiến cho anh có một loại cảm giác áp bách, sau đó Lục Tân hô lên: “… Tập trung.”

“Cơ khuyển…”

“Tích tích tích !”

Lập tức có âm thanh vang lên, âm thanh đến từ chính xe máy của anh đang ở lầu hai. Ngay sau đó, chiếc xe máy bị ngã trên mặt đất, một chiếc hộp nằm sát mặt đất bỗng nhiên bị bung ra. Sau đó một cỗ máy màu bạc kỳ lạ được bao phủ bởi các loại máy móc linh kiện cùng các mạng lưới, thân thể nó vuông vức, không có đầu, chỉ có bốn chân kim loại linh hoạt.

Sau khi chạy ra khỏi cái hộp, nó lạch cạch lao đến cửa sổ tầng hai, ở giữa thân thể có một điểm đỏ bắn ra tia rà quét.

Sau đó, một khẩu súng ổ xoay nhiều nòng được đẩy ra từ trong thân thể của nó, gác tại phần đầu phát ra tiếng cạch.

Nòng súng bắt đầu chuyển động, sau đó tiếng còi điên cuồng của đạn bắn ra.

“Bạch bạch bạch…”

Sau lưng của con quái vật có thân hình cao lớn, máu thịt lập tức bắn tung tóe, chảy ra từng chuỗi hoa máu, nó gian nan di chuyển thân thể, nhưng những viên đạn lại trút lên người nó từng trận ầm ầm, thẳng đến khi nó bị xé nát từng chút một, cuối cùng, nửa người cũng bị bắn đến không còn.

Máu thịt của nó đang ngưng tụ, như thể có năng lực phục hồi lại như cũ.

Nhưng thân thể quá nát, chỉ có hai chân cùng phần eo là còn ngồi xổm trên mặt đất, đã không có khả năng khôi phục trở về như cũ.

Nhưng cơ khuyển vẫn còn đang nổ súng, viên đạn bắn ra không ngừng.

Thẳng đến khi bắn hết 300 phát đạn, họng súng ổ xoay nhiều nòng đã đỏ lên, cạch một tiếng thu hồi.

Sau đó cơ khuyển lạch cạch chạy trở về, chui vào trong hộp.

Hoàn thành công việc, kết thúc công việc!

Cũng vào lúc này, Lục Tân lấy tốc độ như ma quỷ chạy ra hơn mười mét, hai chân cách mặt đất, nhảy lên cao 2 đến 3 mét, thân thể linh hoạt mạnh mẽ, vào lúc này ngược lại giống như dã thú, trực tiếp nhào về phía bộ não đang treo ở trung tâm đường phố.

Anh không để ý đến con quái vật hình con rết có nhiều tay nhiều chân, nhưng bóng đen của anh lại bao phủ con quái vật.

“Xẹt xẹt…”

Con quái vật nhiều tay nhiều chân kia, được bao phủ trong bóng đen tán loạn, rõ ràng xuất hiện một cảm giác kinh hoàng.

Trong từng cái miệng trên người nó truyền ra một tiếng kêu chi chi quái dị, sau đó tay chân cường tráng mà vặn vẹo trên người nó, bỗng nhiên bị bẻ gãy từng cái một, trực tiếp té lăn quay trên mặt đất. Cái này còn chưa tính, thân thể khiến người ta ghê tởm của nó cũng đang vỡ vụn từng chút.

Giống như bẻ một mảnh vỡ thành nhiều mảnh trước, rồi lại nghiền từng mảnh vỡ bất đồng thành bột phấn.

Ở trong quá trình này, Lục Tân cũng đã vọt tới trước mặt quái vật hình bộ não, người ở giữa không trung, móc súng xạ kích.

“Đây rốt cuộc là quái vật gì?”

Đầu xe Cao Đình thấp giọng nói, trong ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.

Cô ta nhìn không phải quái vật hình bộ não, mà là Lục Tân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận