Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1302: Người hành hình của Ngọ Dạ (2)

Lục Tân nhạy bén phát hiện ra trạng thái của tướng quân núi Tiểu Dã, trong lòng thậm chí hơi rùng mình.

“Tiếp tục xét xử!”

Hứa Kinh bình tĩnh nói: “Thực ra, chỉ riêng chuyện này thôi đã đủ khiến ông phải trả giá bằng tính mạng.”

“Nhưng chết là hết nợ không phải nguyên tắc xét xử của chúng tôi.”

“Cho nên, hiện giờ ông vẫn phải sống để trả giá đắt cho tất cả những chuyện ông từng phạm phải...”

Hứa Kinh nói chậm rãi, cúi đầu nhìn tài liệu, tiếp tục đọc: “Chín năm trước, ông được gia đình bố trí cho chạy trốn tới thị trường đinh ốc, nương náu nhờ ở chỗ một người họ Triệu. Do tranh giành lợi ích, ông dòm ngó ba thỏi vàng của đối phương, sát hại đối phương khi người này đi ra ngoài...”

“Có đúng vậy không?”

Mặt tướng quân núi Tiểu Dã be bét máu nhưng hắn vẫn ngồi thẳng tắp, chầm chậm gật đầu.

“Ông có tội.”

Hứa Kinh nói khẽ, lấy một cây đinh dài nhỏ trong va-li ra cắm thẳng vào tim tướng quân núi Tiểu Dã.

Cơ thể tướng quân núi Tiểu Dã bỗng run rẩy, mắt lồi ra, gân xanh ở cổ giần giật.

Nhưng hắn không chết, vẫn giữ nguyên tư thế cũ.

Mặt Hứa Kinh không hề thay đổi, anh ta tiếp tục đọc: “Bảy năm trước, ông hùn vốn với người khác, buôn bán nhân lực, tổng cộng sát hại...”

“Có phải vậy không?”

Tướng quân núi Tiểu Dã gật đầu, Hứa Kinh tiện tay cầm chiếc cưa có hoa văn đẹp mắt lên.

Mỗi tội lỗi một hình phạt, mùi máu tươi bắt đầu tràn ngập trong phòng.

Lục Tân ở bên cạnh nhìn Hứa Kinh lần lượt kể ra từng tội mà tướng quân núi Tiểu Dã từng phạm phải.

Ngay cả anh cũng không hề ngờ được một người lại có thể phạm nhiều tội như vậy, giết nhiều người như vậy trong vòng mười năm.

Thậm chí, có thể làm thành thạo một số chuyện cực kỳ bi thảm như vậy.

Thậm chí anh hoài nghi dưới lớp da người kia có phải là một con người hay không... Hắn là người.

Hơn nữa cũng không phải là người có năng lực, nói một cách đơn giản, hắn là một người bình thường.

Ngoài ra, điều khiến anh cảm thấy khá rùng mình đó là Hứa Kinh đang nghiêm túc cẩn thận tiến hành xét xử và trừng phạt từng tội ác một, nội dung trên trang giấy đó đã đọc gần hết, các dụng cụ tra tấn trong va-li xách tay cũng đã sử dụng gần hết.

Còn tướng quân núi Tiểu Dã thì đã trở nên không thể nào miêu tả nổi...

Trên người hắn có vô số vết thương trí mạng, nhưng hắn vẫn cứ sống, ngồi thẳng tắp.

Thậm chí, Lục Tân cảm thấy hắn vẫn tỉnh táo.

Hắn bị một sức mạnh kỳ lạ nào đó giữ cho không chết, giống như một người bị chặt đầu rồi mà vẫn còn sống.

Còn sống để chứng kiến thân thể của mình rời bỏ chính mình, còn sống để cảm nhận tuyệt vọng.

Lục Tân không biết nên nói gì, lần đầu tiên anh cảm thấy mùi máu tươi tràn ngập trong căn phòng này hơi nồng quá...

Bởi vậy, khi thấy Hứa Kinh đọc xong tội ác cuối cùng, từ từ đi về phía tướng quân núi Tiểu Dã, anh không nhịn được tiến lên một bước, chủ động đưa tay giữ bả vai của Hứa Kinh lại.

Anh không biết phải hình dung cảm giác lúc này như thế nào, dù cho mỗi tội ác tướng quân núi Tiểu Dã gây ra đều khiến người ta căm phẫn, người như vậy đúng là không nên sống trên đời, nhưng nhìn thấy chuyện Hứa Kinh làm, Lục Tân vẫn mơ hồ cảm thấy lo lắng.

Những cảnh tượng này gây ra một cú sốc lớn với trái tim của anh.

Lúc anh đặt tay lên vai Hứa Kinh, anh ta dừng động tác.

Sau một lúc lâu, anh ta từ từ xoay người lại.

Trên mặt, trên người của anh ta toàn là máu, máu nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng.

Điều này khiến anh ta trông có vẻ thê lương mà kỳ dị khi đứng dưới ánh đèn hắt từ ngoài cửa sổ vào.

Nhưng nét mặt của anh ta vẫn toát lên sự bình tĩnh, trầm ổn.

Anh ta chậm rãi lên tiếng: “Đừng ngăn cản tôi, số chín, tôi có nguyên tắc làm việc và phương pháp xử lý sự việc của riêng mình.”

“Người xấu như vậy có rất nhiều dưới mặt trăng máu nhưng anh biết vì sao tôi nhất định phải nhận đơn của hắn không?”

Biểu cảm của anh ta bình tĩnh, thậm chí có đôi chút dịu dàng, anh ta nói: “Bởi vì một cô bé tên là Triệu Tiểu Manh.”

“Cô bé là người may mắn sống sót duy nhất trong thảm án diệt môn ở thành phố Bắc Thủy, đồng thời là con gái của Triệu Trường Thanh.”

“Năm đó cô bé chỉ mới bảy tuổi đã bị làm nhục rồi bắt cóc.”

“Sau đó, hắn được gia đình sắp xếp rời khỏi thành phố Bắc Thủy, cô bé mới 7 tuổi bị bán tới chợ nhân lực.”

“Cô bé sống ở đó giống như một con chó con, nếm trải cuộc sống bi thảm mà anh không thể tưởng tượng ra nổi.”

“Năm 11 tuổi, cô bé bị bán vào vũ trường ca múa trở thành ca nương nhỏ tuổi nhất ở đó. Ba năm sau, cô bé bị một ông già tám mươi tuổi ưng ý, trở thành tình nhân nhỏ tuổi nhất của ông ta. Người đó không thể làm chuyện chăn gối nữa nhưng ông ta có rất nhiều cách tra tấn cô bé, may là hai năm sau, ông ta mất, cô bé lén trốn đi được, vào làm công cho nhà máy.”

“Cô bé bắt đầu thử tìm cách lãng quên quá khứ, muốn sống cuộc sống của một người bình thường, nhưng đúng lúc này, cô bé lại lâm bệnh nặng...”

“Cô ấy tiêu sạch số tiền ít ỏi bản thân dành dụm được nhưng chỉ mua được nửa lọ thuốc giảm đau.”

“Nửa năm sau, trong lúc nằm chờ chết ở viện phúc lợi đầy ruồi nhặng, trong lòng cô bé chỉ có một câu hỏi.”

“Liệu có công bằng trên thế gian này không?”

Nghe câu chuyện Hứa Kinh bình thản kể ra, bàn tay của Lục Tân bỗng cứng đờ.

Trong đầu anh thậm chí tưởng tượng ra một đôi mắt bất lực u ám.

“Vì câu hỏi này, thời khắc hấp hối, cô bé đã nói lên bất công của bản thân với tòa án Ngọ Dạ, chúng tôi thụ lý tất cả những điều cô bé thổ lộ.”

Hứa Kinh nói xong câu cuối cùng đó, xoay người đi về phía tướng quân núi Tiểu Dã ở trên giường, bàn tay đút trong áo vét của anh ta từ từ rút ra một thanh đoản kiếm dài mảnh sáng ánh bạc, trên chuôi kiếm có hoa văn tinh xảo vẽ thành hình một chiếc cân thăng bằng.

“Công việc của tôi chính là cho những linh hồn như vậy một chút công bằng cuối cùng...”

Nói rồi, anh ta cầm thanh kiếm này đứng trước mặt tướng quân núi Tiểu Dã, nói khẽ: “Ông có tội!”

Một giây sau, anh ta giơ kiếm lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận