Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1361: Bắt đầu thí nghiệm (1)

“Đây chính là sắp xếp của ông?”

Cùng trong lúc trên trời xuất hiện ba vầng trăng máu, ở nơi cách Thanh Cảng chỉ có mười mấy cây số, trên một ngã tư đường có một chiếc xe jeep trông bình thường đang đỗ lại.

Bên ngoài chiếc xe jeep là một người đàn bà mặc một chiếc quần cộc, để hở bụng, khí chất dũng mãnh mà hoang dại.

Trong hàng ghế sau của xe là một ông lão sắc mặt bình tĩnh mặc bộ quần áo kiểu Trung Sơn.

Khi người phụ nữ nhìn ba vầng trăng máu xuất hiện trong không trung, trong lòng cũng xuất hiện một loại dự cảm xấu.

Cô ta bỗng nhiên hơi lo lắng, nhỏ giọng hỏi thăm ông lão.

“Ông có nắm chắc kết quả không? Tất cả những thứ này có phát triển theo phương hướng mà ông nghĩ không?”

“Chuyện vừa mới bắt đầu đã nằm ở trong lòng bàn tay.”

Ông lão đang ngồi ở hàng ghế sau, một lát sau mới nghe rõ trả lời: “Mỗi một bước đi đều là điều kiện tất yếu của thí nghiệm.”

Dường như ông ta cũng hơi xoắn xuýt, xác định sẽ không xảy ra chuyện gì bất ngờ, mới quyết định nói những chuyện này cho người đàn bà.

Ông lão khẽ thở dài một tiếng, nói: “Năm đó mọi người cùng nhau bị tôi đưa tới Thanh Cảng, tôi có thể ở đây trong trường hợp không bị người khác quấy rầy, nghiên cứu bí mật của mọi người, cũng chính là trong thời gian đó, tôi lấy được một ít tài liệu quan trọng cùng với ý tưởng đào tạo các người.”

“Nhưng chỉ có một người là ngoại lệ, chính là người có danh hiệu “bạo quân” của những đứa trẻ.”

Lúc nhắc tới cái danh hiệu này, biểu tình trên mặt ông ta cũng hơi phức tạp, nhưng chỉ xuất hiện một khắc rồi biến mất.

“Đối với đứa trẻ này, chúng ta cũng không biết nên xử lý như thế nào.”

“Tôi biết rõ, trong thân thể anh ta có một năng lượng đáng sợ, nhưng cũng không dám dẫn nguồn năng lượng đó ra ngoài.”

“Bởi vì tôi có thể cảm giác được, năng lượng trong cơ thể anh ta không giống với các người khác. Thậm chí hoàn toàn khác nhau, một khi đưa nguồn năng lượng đó ra ngoài, những biện pháp an ninh của chúng tôi rất có thể sẽ không chịu nổi, dẫn đến việc tất cả những thứ này cũng sẽ bị mất khống chế bởi vì anh ta.”

“Thậm chí tôi không có cái nào chắc chắn rằng điều này có phải thật thế không?”

Dừng lại một chút, ông ta mới khe khẽ thở dài nói: “Tôi thường tiến hành kiểm tra bình thường với anh ta, cũng lấy hết dịch với lớp da để làm hàng mẫu cho tổ chức.”

“Lúc chuẩn bị tiến hành những thí nghiệm này, ngay cả tôi cũng sợ rằng, liệu vì vậy có bị kích thích đến anh ta không, dẫn đến việc anh ta bị mất khống chế.”

“Nhưng anh ta lại không bị…”

“Lúc anh ta đang bị chúng tôi mở đầu ra để kiểm tra, tôi vô tình thấy được sắc mặt anh ta.”

“Anh ta không bị chuốc thuốc mê, vẫn luôn tỉnh táo.”

“Nhưng lúc chúng tôi rạch lớp da của anh ta, ra anh ta còn cười với tôi.”

Người phụ nữ bên cạnh xe jeep, hoặc là nói số bảy, bỗng nhiên bất thình lình rùng mình một cái.

Cô ta hơi tức giận, lại giống như bởi vì sợ, bỗng nhiên hung dữ mắng: “Quái vật, anh ta quả nhiên là quái vật.”

“Tôi đã sớm biết anh ta là một con quái vật.”

Lão viện trưởng yên tĩnh đợi cô ta trút giận xong, mới cười nói: “Đúng vậy.”

“Vì muốn quan sát được anh ta có phải người không có cảm xúc hay không, tôi đưa anh ta nhìn rất nhiều thứ.”

“Tôi dẫn theo anh ta tham quan thí nghiệm giải phẫu số mười bảy, cũng đưa anh ta nhìn số bốn đang chịu đựng dòng điện cực hạn, ngoài ra còn có rất nhiều, rất nhiều, để anh ta tiếp xúc với đứa trẻ táo bạo nhất, hoặc là tiếp xúc với đứa trẻ dịu dàng nhất, tiếp xúc đủ loại thí nghiệm khác nhau.”

“Tôi hy vọng có khả năng nhìn thấy một số phản ứng khác biệt trên người anh ta, nhưng kết quả tôi đều thất bại.”

“Cho dù đối mặt với cái gì, anh ta cũng chỉ tò mò nhưng bình tĩnh nhìn.”

“Hành vi của anh ta luôn ngoài dự đoán.”

“Có đôi khi người khác cắm đao vào thân thể của anh ta, anh ta cũng chỉ luôn mỉm cười.”

“Nhưng có đôi khi người khác chỉ liếc anh ta một cái, anh ta lại giết chết người kia ngay trước mặt tất cả chúng tôi.”

Dường như ông ta nhớ đến những năm đó, trông mặt cũng trở nên tải nhờ vẻ mặt bùi ngùi.

Thí nghiệm đối với anh ta đi vào ngõ cụt

Lão viện trưởng khẽ thở dài một hơi, đốt một điếu thuốc lá mùi thấp kém, xung quanh xe jeep dâng lên mùi thuốc lá gay mũi.

“Thế là tôi đã đưa ra một quyết định.”

Khuôn mặt ông ta cực kỳ bình tĩnh, nói: “Nếu như đã không có cách nào khống chế năng lượng trong cơ thể anh ta, vậy thì triệt để kích hoạt nó.”

“Ông…”

Nghe được câu này, ngay cả số bảy cũng bị kinh hãi, ngẩng đầu nhìn về phía lão viện trưởng.

“Điều này rất bình thường.”

Lão viện trưởng nhìn phản ứng của số bảy, cười cười nói: “Trong thời gian tiến hành thí nghiệm, bởi vì quan sát một loại tài liệu đặc tính nào đó, cho anh ta trải qua trình độ và phương diện kích thích khác biệt, quan sát biến hóa của nó, ghi chép quy luật của nó, đây chỉ là một cách thức thường thấy.”

Số bảy khó hiểu, xoay người lại nhìn chính diện lão viện trưởng: “Sở dĩ kế hoạch chạy trốn năm đó…”

“Đều nằm trong khống chế.”

Lão viện trưởng nhàn nhạt trả lời: “Một đám nhóc thương lượng kế hoạch chạy trốn, sao có thể chạy trốn qua ánh mắt của người lớn.”

“Ngay từ lúc các người có suy nghĩ chạy trốn, Trần Huân đã báo cáo với tôi, thậm chí còn có thái độ của mỗi người đối với kế hoạch chạy trốn này, hoặc là duy trì, hoặc là tiêu cực, hoặc là sợ hãi, hoặc là cảm thấy vui vẻ kích thích.”

“Cho nên…”

Thấy ông ta bình tĩnh như vậy, số bảy cũng không khỏi cảm thấy khủng hoảng.

Cơ thể cô ta khẽ run: “Cho nên lần đó tôi mật báo chuyện này cho các người…”

“Mật báo năm đó của cô cũng có tác dụng…”

Lão viện trưởng nhẹ nhàng trả lời gật đầu với cô ta: “Ít nhất cũng đã để cho chúng ta hiểu rõ thái độ của cô.”

“Cho nên sau đó tôi mới có thể cứu cô về, bằng không, thật ra bây giờ cô đã có khả năng thuộc về thần chết rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận