Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 490: Tiểu tổ Địa Ngục (1)

Những người chuyển hàng hoá lớn bình thường sẽ không chọn gấp rút lên đường vào ban đêm ở vùng hoang dã, bởi vì họ sợ sẽ gặp phải nguy hiểm gì đó không đoán được.

Nhưng khi nhận được thông báo của Lục Tân, hơn nữa tinh thần cảnh giác của Cao Đình cũng được khơi gợi ra, một đám tài xế già dặn vừa mới trải qua đại nạn nhưng bản thân vẫn tỏ ra mạnh mẽ, họ lập tức dập tắt đống lửa, chia nhau ra tiến vào buồng lái.

Đội xe này vốn có hơn năm mươi người, mỗi chiếc xe chở hàng lớn đều được phân chia hai tài xế, ngoài ra còn có đội dò đường và đội cảnh sát cưỡi motor riêng.

Nhưng họ vừa mới bị tổn thất hơn hai mươi người ở trong cái thị trấn bỏ hoang này, đương nhiên, cách chia cũng không được đầy đủ như trước đây.

Có điều, phân chia một chút thành mỗi chiếc xe tải lớn do một tài xế lái xe cũng không thành vấn đề, ngoài ra thì vẫn còn thừa lại năm sáu người phụ trách dò đường.

Rất nhanh sau đó, từng chiếc xe tải chở hàng lớn băng băng chạy ra khỏi nơi cắm trại, tiến vào đường lớn dưới ánh trăng máu.

Đầu xe Cao Đình tự lái chiếc xe đầu tiên, cô ta giữ vị trí thứ nhất, chịu trách nhiệm khống chế tốc độ và tuyến đường.

Xe của Lục Tân với lão Chu thì chạy ở phía cuối cùng, chịu trách nhiệm áp trận.

Tiểu Chu đã được sắp xếp lái một chiếc xe rỗng, chạy ở phần giữa.

Đi gấp trong đêm, đội xe bắt đầu xuất phát đi về hướng thành phố trung tâm.

"Kính mắt! Bản đồ."

Lục Tân quan sát bản đồ từ nơi này đi về thành phố trung tâm phía trước, sau khi lướt qua một chút, anh gần như đã có thể nắm chắc.

Từ thị trấn Bạch Tháp đến thành phố trung tâm, ước chừng còn hơn sáu trăm cây số nữa.

Dựa theo ánh sáng của trăng máu soi đường, đội xe này phải đi khoảng hơn hai ngày một đêm.

Có điều, nhìn từ trên bản đồ, trong vài dặm quanh thành phố trung tâm, đều có một số lượng lớn điểm tụ tập được đánh dấu màu xanh.

Đó là vì thành phố trung tâm quá nổi tiếng, trật tự cũng tốt, lại rộng lớn, bởi vậy nên mới thu hút rất nhiều dân du cư đến đây, dù họ không vào thành phố thì cũng sống ở quanh thành phố.

Nói cách khác, thật ra, chỉ cần đi một ngày là đã có thể tiến vào khu vực "Có người".

Ở trên vùng hoang dã chạy, gặp người là kiện chuyện nguy hiểm, nhưng lại một số thời khắc, khiến người ta cảm thấy an tâm.

Sau khi đội xe dài thuận theo con đường lớn rời đi, quanh toàn bộ thị trấn Bạch Tháp lại rơi vào yên tĩnh một lần nữa.

Chỉ có đống lửa còn chưa tắt hẳn ở khu lều ngoài thị trấn vẫn còn mấy đốm lửa nhỏ, lúc có gió thổi ngang thì hơi loé lên một chút, sau đó lại tắt đi.

Trăng máu lẳng lặng lên cao, soi rọi cả toà thành phố này.

Linh linh tinh tinh, lại có một tiếng gào thét không rõ vang lên, quanh quẩn trong khu vực trầm lặng to lớn này.

Chẳng biết qua bao lâu, có tiếng cánh quạt phá vỡ bầu trời đêm từ xa xa truyền đến.

Ánh đèn sáng ngời xé rách màn tối thâm trầm.

Có hai chiếc máy bay trực thăng đậu lại bên ngoài thị trấn Bạch Tháp, một chiếc hạ cánh trên một bãi đậu ẩn, một đội chiến sĩ vũ trang từ bên trên vọt xuống.

Bọn họ vây quanh một người đàn ông mặc âu phục, tất cả đều đang đề phòng và nhanh chóng đi vào thị trấn Bạch Tháp.

Toàn bộ nơi này đều khiến cho bọn họ cảm thấy hoang mang và lo sợ.

Bọn họ trông thấy những thân thể vặn vẹo nằm ven con đường hoang vu trống trải kia và những kẻ điên mang diện mạo cứng ngắc quỷ dị, cũng nhìn thấy một vũng máu ở dưới đất. Mà lúc họ từ con đường hầm để tiến vào phòng thí nghiệm, cũng nhịn không được mà hít vào một ngụm khí lạnh.

Họ cảm nhận được một cảm giác lạnh buốt không thể nào hình dung được đang thuận theo xương sống truyền thẳng đến sau gáy của mình.

Mỗi người đều mang một cảm giác sợ hãi đến dựng tóc gáy.

Cả căn phòng thí nghiệm đã không còn bất cứ sinh vật sống nào. Lúc này, dường như các thành viên đều dùng thân thể của mình để thể hiện ra sự chết chóc. Trên tường có một mảng máu tươi bắn lên đấy, có thể trông thấy những con mắt trống rỗng khô khốc ở khắp mọi nơi. Cho dù là người đã trải qua hàng trăm trận chiến và có tâm lý tố chất vô cùng vững như họ đây, khi đứng trong phòng thí nghiệm này, cũng sinh ra một loại cảm giác đi vào một cái địa ngục máu tanh.

"Là ai làm vậy chứ?"

"Cuối cùng là ai, hoặc là thứ gì lại có thể tàn sát toàn bộ cả phòng thí nghiệm trong thời gian ngắn như vậy chứ..."

"Đến mức họ cũng không kịp để lại một tin tức gì?"

Còn người đàn ông mặc âu phục này thì hơi cắn răng lúc thốt ra những câu hỏi này, chiến sĩ vũ trang đã cấp tốc kiểm tra mấy nơi, sau đó nhanh chóng trở lại bên cạnh anh ta để báo cáo: "Hệ thống bảo an không hề bị hư hao, hệ thống báo động cũng vận hành bình thường."

Nói cách khác, rõ ràng là phòng thí nghiệm không hề có dấu vết bị xâm phạm, nhưng người bên trong đây..."

Người đàn ông mặc âu phục trầm mặc vung tay, bỗng nhiên anh ta nói: "Đi theo tôi."

Dưới sự chen chúc của chiến sĩ vũ tranh, anh ta nhanh chóng đi đến một phòng làm việc được cai quản nghiêm ngặt, lấy thẻ ra mở cổng.

Anh ta nhìn thoáng qua trong căn phòng làm việc này và màn hình máy tính vẫn toả ra ánh sáng màu xanh lam, anh ta đi thẳng đến két sắt.

Lúc mở két sắt, anh ta hít sâu vào một hơi khí lạnh: "Bí mật bị lộ rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận