Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 509: Quái vật biến mất (1)

"Ầy... Cảm ơn!"

Bóng người kia, dường như cũng không ngờ Lục Tân trông thấy hắn lại có phản ứng như thế, bèn nói một tiếng cảm ơn, biểu cảm có hơi cổ quái.

... Đương nhiên, không thể nào nhìn rõ một cách trực quan nét mặt của hắn được rồi. Chỉ có thể phân biệt từ con mắt duy nhất trên gương mặt kia, con ngươi có hơi rụt lại, hai bên mí mắt trái phải, cũng hơi nhăn lại giống như lông mày của người bình thường vậy.

Đây biểu thị rõ, hắn đánh giá Lục Tân, nhưng không chắc chắn rằng anh đang nói thật hay là đang trào phúng.

Có điều, cử chỉ của hắn vẫn rất ưu nhã, hắn nhẹ nhàng móc ra một chiếc khăn tay màu trắng, khẽ lau nhẹ lên khoé mắt của mình, sau đó nhỏ giọng thì thầm rằng: "Hi vọng chúng ta có thể tâm sự trước, bọn tao đối với "người có năng lực" luôn có thiện ý cực lớn."

Lục Tân để ý được, giọng nói của hắn được truyền ra từ bụng.

"Hoá ra mày cũng là chân thật à?"

Lục Tân cẩn thận phân biệt một chút, mới phát hiện, dưới chân của người này dường như cũng có một cái bóng nhàn nhạt...

Hắn hơi nhíu mày.

Anh cảm thấy, tính chất của người này với cái não lớn mà mình gặp lúc ở thị trấn Bạch Tháp, không nói rõ được là người hay là quái vật.

Đối mặt với người lễ phép nên anh cũng lễ phép: "Nói đi, trò chuyện về điều gì?"

Con mắt của người chỉ có chỉ có một con mắt dọc trên mặt hơi híp lại một cái, thoạt nhìn giống như là đang mỉm cười, từ trong cái bụng nhỏ của hắn truyền ra tiếng nói: "Trước đó, mày đã làm vài chuyện không tốt với bọn tao, đương nhiên, bọn tao càng muốn tin chuyện này là một hiểu lầm hơn, mày giết rất nhiều người của bọn tao, đương nhiên, đây cũng có thể là hiểu lầm, nhưng điều quan trọng nhất, đó chính là mày đã lấy đi một phần tư liệu tương đối quan trọng..."

Hắn hơi dừng lại một chút: "Nếu như mày đồng ý trả trở lại, đồng thời giữ bí mật, bọn tao sẽ vô cùng cảm kích mày, hoặc người có năng lực như mày đây cũng có thể cân nhắc trở thành một thành viên của bọn tao, như vậy, bọn tao sẽ càng yên tâm về mày hơn..."

"Trở thành một thành viên của bọn mày?"

Lục Tân nghe thấy lời này cũng có hơi ngạc nhiên, anh trầm mặc một lúc rồi nói: "Bọn mày thanh toán tiền lương cao hay thấp?"

Cái người trên mặt chỉ có một con mắt cứng họng, dường như hắn không ngờ Lục Tân sẽ hỏi đến vấn đề này.

Dừng một chút hắn lại nói: "Tiền đối với bọn tao mà nói không thành vấn đề, chỉ là một con số mà thôi."

Lục Tân thở dài: "Ít nhất lương cũng phải từ một đến năm trăm vạn, vậy mới có thể tự tin nói những lời này được..."

Đối phương lại tiếp tục trầm mặc một lúc, con mắt duy nhất trên mặt híp lại một chút, dường như có hơi khó hiểu.

Sau đó hắn thấp giọng mở miệng: "Phẩm chất của mày thấp thật."

Dường như Lục Tân cũng hơi xấu hổ, anh cười nói: "Không còn cách nào cả, tao còn phải nuôi một nhà đây này..."

Sau đó, anh cũng nhịn không được mà hỏi tiếp: "Bọn mày bảo tao gia nhập, vậy tao phải làm công việc gì?"

Đối phương thành khẩn nói: "Thậm chí bọn tao chả cần mày làm gì cả, bọn tao sẽ chỉ giúp mày thực nghiệm giấc mơ, tất cả... Giấc mơ!"

"Chậc..."

Lục Tân có hơi ngạc nhiên, thành khẩn nói: "Thành thật mà nói, câu nói này của mày nghe rất giả dối đấy!"

Cái người trên mặt chỉ có một mắt hơi chịu không nổi nữa.

Một lát sau, hắn mới khẽ thở dài: "Tao thật sự mời mày gia nhập đó, mày có thể nào có một chút thành ý được hay không vậy?"

Lục Tân ngơ ngác một chút, sau đó mới lắc đầu, bảo: "Thật ra tao rất có thành ý mà, lời tao nói cũng là thật. Tổ chức này của mày chẳng những không chính quy, hơn nữa rõ ràng là còn phạm pháp. Bây giờ, tao chính thức thông báo với mày, nhanh thả người của đội xe ra đi, sau đó hãy đi tự thú, có lẽ sẽ còn được khoan hồng, bằng không đợi lát nữa khi bị ra tay thật, có lẽ tao sẽ không có cách nào bảo dừng tay được đâu..."

Anh nghiêm túc nhìn cái tên mặc âu phục này một chút rồi nói: "Có lẽ, mày sẽ chết đó."

Người đàn ông mặc âu phục trên mặt chỉ có một con mắt lại ngơ ngác một chút, sau đó mới cười nói: "Trông mày như thế mà dường như lại rất nghiêm túc nói chuyện nhỉ, có điều, bây giờ người của mày cũng đã nằm trong tay tao rồi, cũng đã bị bọn tao vây quanh, mày lấy tự tin ở đâu để thốt ra những lời này thế?"

"Đúng là bạn tao đang nằm trong tay của bọn mày."

Lục Tân tinh ranh hình dung một chút, anh nhìn thoáng qua sau lưng: "Nhưng mà tao cũng đã chặn nó lại trong phòng rồi!"

"Thật sao?"

Người đàn ông mặc âu phục cười một tiếng, đột nhiên tay giơ lên, tạo ra một tiếng "Ầm".

Một viên đạn, cực kỳ xảo trá bay về phía Lục Tân.

Dưới tình huống trong tay có súng, rất dễ dàng thừa dịp đối thủ không hề phòng bị mà bắn một phát khiến đối phương đổ gục, nhưng lúc toàn bộ tinh thần chú ý của Lục Tân đều đang nhìn chằm chằm vào đối phương thì lại rất khó bắt lấy cơ hội này. Nhưng lúc này, người đàn ông mặc âu phục chợt đưa tay nổ súng, động tác khiến cho người ta cảm thấy vô cùng đột ngột, giống như hắn rất giỏi bắt được sơ sẩy của người khác vậy, có thể nổ súng lúc người ta hơi lơ là mất tập trung một chút.

"Bốp!"

Hai chân của Lục Tân bất động, thân thể thẳng tắp nghiêng sang bên cạnh một cái, giống như là phần eo bị bẻ gãy vậy.

Cái nghiêng này vừa lúc tránh thoát được viên đạn kia, khiến nó bắn vào vách tường sau lưng anh.

"Hệ nhện à?"

Người đàn ông mặc âu phục tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, hắn không ngừng nổ súng.

Nếu như nói, lực chú ý của con người là một đường thẳng, vậy đương nhiên đường dây này đã bị đứt quãng rồi, bởi vì không ai có thể luôn duy trì lực chú ý ở cường độ cao cả, mà người đàn ông mặc âu phục này vừa lúc lại am hiểu bắt được những khoảnh khắc thỉnh thoảng thế này, bởi vì mỗi một viên đạn mà hắn bắn ra đều mang đến một loại cảm giác cực kì tinh chuẩn và xảo trá, một vài thời điểm, thoạt nhìn như Lục Tân chủ động vọt đến viên đạn của hắn nữa.

Loại cảm giác bị quản chế khắp nơi như thế này rất cổ quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận