Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 567: Hẻm mắt và em bé (1)

Khi Lục Tân và những người khác đang đi qua con đường giả ở thành phố trung gian thì các đội khác ở thành phố trung tâm cũng đã đến được trung tâm của thành phố rồi.

Ở phía Bắc thành phố, có một người đàn ông vạm vỡ đang mặc một bộ giáp màu đen, đội của anh ta là đội đầu tiên đến được trung tâm của thành phố. Hiện tại thì quần áo trên người anh ta và các thành viên ở trong đội của anh ta đều đã bị hư hỏng nhẹ, trên mặt cũng có vẻ mệt mỏi, đầy bụi bặm.

Đội của anh ta dựa vào việc cố gắng xông vào, trực tiếp xuyên qua con đường giả dối đó.

Mặc dù phương pháp này đúng là cho phép anh ta đến trung tâm thành phố với tốc độ nhanh nhất, nhưng cái giá phải bỏ ra cũng khá cao.

Trong một thành phố mà khó có thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả như vậy, thì sẽ có rất nhiều nguy hiểm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, cũng có thể tấn công anh ta và các thành viên trong nhóm anh ta bằng nhiều cách khác nhau.

Ví dụ, một cái hố lớn đột nhiên xuất hiện trên mặt đất mà rõ ràng là trước đó vẫn còn nguyên vẹn.

Ví dụ, một cụ già đang đi trên đường bình thường bỗng bất ngờ lấy vũ khí từ trong giỏ rau ra và nhắm thẳng vào mình.

Ví dụ, ở một nơi dường như là đang trống trải không một bóng người, bỗng có một viên đạn đột nhiên bay tới, nhưng nó vẫn là một viên đạn vô hình.

Trên đường đi đến đây, anh ta không hề bị thương chỗ nào cả, nhưng mà thay vào đó, trên nắm đấm của anh ta có rất nhiều máu.

“Là do năng lực sao? Ha ha!”

“Không cần biết những hành động giả thần giả quỷ đó là như thế nào, dù sao thì cũng chỉ như là một trò đùa mà thôi.”

Anh ta quay đầu lại nhìn về phía con phố tràn đầy xác chết kỳ lạ khắp nơi, cười một cách đầy chế nhạo.

Anh ta thậm chí còn không định nghỉ ngơi, trực tiếp nhìn thẳng vào tòa nhà cao ốc phía trước.

Nhưng bước chân anh ta vừa mới xê dịch thôi, anh ta chợt sững người một lúc rồi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên phía trên cao.

Bên trên thành phố bỏ hoang này, vầng trăng sáng màu đỏ trông như một chiếc móc câu, nhưng màu của ánh trăng còn sống động hơn máu thật.

Dưới ánh trăng, có một cô gái đang đứng trên nóc của tòa nhà cao ốc mười tầng nằm trên đường phố.

Cô ta cầm trong tay một con dao làm bếp sắc bén, trên tay còn mặc một chiếc váy nhỏ màu trắng, bởi vì cô ta đang cúi đầu cho nên sắc mặt của cô ta bị chìm trong bóng tối, chỉ có thể cảm giác được đang có hai cái ánh mắt lạnh lùng như băng đang nhìn xuống bọn họ.

Người đàn ông cao lớn vạm vỡ và hai người đồng đội của anh ta đồng thời dừng lại, cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên.

Cũng vào lúc này, ở phía Đông thành phố, dựa vào năng lực của mình vượt qua năng lực nhận thức của những người bình thường khác, có thể tính toán ra được thế giới này rốt cuộc là hình dạng gì, cho nên tiểu đội của bác sĩ cùng với hai người bệnh nhân tâm thần tránh được rất nhiều nguy hiểm, cũng đã đi được đến nơi.

Trên đường đi, bọn họ cũng gặp phải rất nhiều nguy hiểm, nhưng đều đã khéo léo tránh được gần hết.

Bọn họ cũng nhìn thấy khung cảnh xung quanh mình đang trải dài, trở nên trừu tượng và kỳ lạ hơn thì bọn họ biết rằng bọn họ sắp thoát ra khỏi đây rồi.

Nhưng đúng vào lúc này, bác sĩ đột nhiên dừng lại.

“Có chuyện gì vậy?”

Hai bệnh nhân tâm thần suýt chút nữa đụng phải anh ta nên cảm thấy rất tò mò hỏi.

“Dữ liệu sai rồi.”

Bác sĩ nhìn lên những dòng dữ liệu của thành phố ảo này, trông giống như bức tranh trừu tượng đang vây xung quanh mình, rồi nhẹ nhàng nói.

“Chúng ta đều đã đi đến đây rồi, còn có chuyện gì nữa sao?”

Ánh mắt của hai người bệnh nhân bỗng trở nên thất thường, tò mò hỏi bác sĩ.

“Trong dữ liệu thực tế mà tôi có thể nhận thức được, đột nhiên lại có thêm mấy loại dữ liệu khác...”

Bác sĩ chậm rãi nói, sau đó lại chậm rãi lắc đầu: “Không đúng, không phải có thêm mấy loại dữ liệu, mà là thêm một loại dữ liệu, chỉ là loại dữ liệu này lại có rất nhiều. Vì vậy, nó tạm thời làm gián đoạn tính toán của tôi. Loại cảm giác này... Nó giống như là đang có một ai đó rất có năng lực đang theo dõi tôi... Không đúng, cũng không phải là một người đang theo dõi tôi, mà là tôi cảm giác được hình như có rất nhiều người đang nhìn theo tôi vậy…”

Người bệnh nhân đeo mặt nạ búp bê mập mạp nghe vậy thì buồn rầu mở miệng nói: “Da mặt anh dày như vậy, vẫn còn sợ người khác nhìn anh sao?”

Bác sĩ khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: “Tôi không sợ để cho người khác nhìn, nhưng mà...”

“Nếu như cậu cảm thấy được anh ta đang dán sát vào mặt cậu để nhìn thì cậu sẽ cảm thấy như thế nào?”

Khi anh ta nói xong câu này, anh ta tiến thêm về phía trước thêm một bước, và sau đó thế giới ảo ảnh xung quanh anh ta bắt đầu tan vỡ thành từng mảnh.

Cũng chính với thành phố phồn hoa giả tạo này, chút ảnh hưởng cuối cùng đối với họ đã hoàn toàn biến mất rồi, và bọn họ phát hiện ra vị trí thật mà mình đang đứng là ở đâu. Nó nằm trong một con hẻm nhỏ và hẹp, xung quanh thì tối đen như mực.

Con ngõ không dài, có thể nhìn thấy một chút ánh sáng ở phía trước cách đó mười mấy mét. Nhưng vị trí bọn họ đang đứng lại ở trong bóng tối tuyệt đối, có duỗi tay ra cũng nhìn không rõ được năm ngón tay.

“Chúng ta đã rơi vào vòng vây rồi sao?”

Bác sĩ thấp giọng thở dài, nhưng đột nhiên anh ta lại giơ tay lên, con dao mổ sắc bén chính xác đâm về một chỗ cụ thể.

Tuy nhiên, khi con dao mổ của anh ta sắp tiếp cận mục tiêu.

Thì đột ngột dừng lại.

Phía trước con dao mổ, có một tia sáng màu đen hiện lên, đó là một nhãn cầu cực lớn.

Nhãn cầu có kích thước to khoảng bằng quả bóng rổ, phần lòng trắng của mắt được bao phủ bởi những đường máu, nhưng đồng tử lại đen và như không nhìn thấy đáy, một số mạch máu và mấy mảng thịt thối rữa kéo dài từ lưng, đang nối trực tiếp với bức tường bên cạnh. Lúc này, anh ta đang quay lại một cách nhanh như chớp và nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Loại ánh mắt này dường như là có một loại năng lực kỳ lạ nào đó, buộc bác sĩ phải dừng dao mổ lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận