Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1184: Hạ Trùng thành phố Trung Tâm (1)

“Sao có thể?”

Tòa cao ốc trung tâm thành phố Hỏa Chủng chính là trung tâm khống chế, có rất nhiều người không chìm vào giấc ngủ tập trung ở nơi này.

Trong đó bao gồm cả người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn màu trắng đã khởi động kế hoạch phòng ngự khẩn cấp, gã ta và mấy người mặc áo choàng màu đen, cùng với những nhân viên nghiên cứu mặc áo blu trắng đang nhìn chằm chằm vách tường trước mặt, trên đó là màn hình bản đồ điện tử cả thành phố Hỏa Chủng

Bên trên bàn hình xuất hiện vài chấm đỏ lập lòe.

Có thể nhìn thấy có vài chấm màu xanh lục đại diện cho một thứ khác đang cuồn cuộn đổ về những chấm đỏ.

“Rốt cuộc đó là quái vật gì?”

Bây giờ tầm mắt mọi người, đều đặt ở trên chấm đỏ của khu vực phía bắc thành phố.

Có thể nhìn thấy vô số chấm xanh, lần lượt đến gần chấm đỏ là biến mất.

Sau đó chấm xanh cuồn cuộn không ngừng chỉ có thể không ngừng đổ dồn về chấm đỏ, cố gắng tạo thế cân bằng.

Nếu như tính tổng số lượng chấm xanh đã biến mất, vậy thì gần như bảy mươi phần trăm đã biến mất ở chỗ này.

Hơn nữa, còn đang không ngừng tăng lên.

Cũng vì nơi đó đã tiêu hao quá nhiều chấm xanh cho nên những nơi khác đã xuất hiện sơ hở lớn.

“Có lẽ đây chính là người chúng ta đã tìm trước kia …”

Người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu trắng cũng híp mắt nhìn màn hình, đồng tử gần như co lại thành lỗ kim, giọng nói mang theo hơi lạnh: “Không ngờ rằng vẫn còn có người có thể dùng sức mạnh của bản thân để chống lại quân đội địa ngục trong thời gian dài như vậy...”

“Từ đầu đến giờ anh ta chưa từng cử động, là đang cố ý hấp dẫn sự chú ý của chúng ta sao?”

“Hay là, anh ta muốn dùng cách này để tạo cho đồng lõa của mình có cơ hội thoát thân?”

Nói rồi, giọng người này hơi hạ xuống, vẻ mặt như đang cười, lại như càng nghiêm túc hơn…

Một chuyên gia nghiên cứu đã có tuổi đứng bên cạnh cũng nói với giọng điệu pha chút sợ hãi:

“Thế mà anh ta không có ý đồ làm ô nhiễm cư dân ngủ say của thành phố Hỏa Chủng để tăng sức mạnh tinh thần của mình...”

“Là quá điên cuồng, hay là quá tự tin?”

“Anh ta thật sự cho rằng dựa vào sức mạnh tinh thần của chính mình đã đủ chống lại quân đoàn địa ngục Hỏa Chủng chúng ta?”

“Có gan làm chuyện khiến người ta ghét, đương nhiên cũng phải có chút bản lĩnh…”

Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu trắng thờ ơ nói: “Bình thường mà nói, mỗi một người vào Hỏa Chủng đều phải bị ép vào đường cùng, mỗi một người bị ép vào đường cùng đều sẽ không nhịn được mà ô nhiễm những người đang ngủ say, qua đó để làm tăng sức mạnh tinh thần của mình lên, đây cũng là một cách khiến năng lực họ đạt đến cấp ba, và mỗi khi bọn họ làm như thế theo bản năng…”

“Bọn họ sẽ rơi vào Thần Chi Mộng Yểm, hơn nữa còn bị vây bên trong đó mãi mãi.”

“Không ngờ mãi mà anh ta vẫn không…”

“Đây vốn là một kế hoạch không bao giờ thất bại, nhưng cho đến bây giờ chúng ta mới nhốt được ba người…”

“Ôi...”

“Một là bởi vì những kẻ xâm lấn này rất gian xảo, nghĩ ra đủ những cách không thể tưởng tượng được để tránh né quân đoàn địa ngục, rồi vì nguyên nhân anh ta quá mạnh mà đã gánh vác phần lớn sức mạnh của quân đoàn địa ngục, cho nên giúp cho những kẻ xâm lấn khác có cơ hội chạy thoát. Qua điểm này, chúng ta có thể nghiệm chứng được suy đoán lúc trước của chúng ta, người này chính là nòng cốt trong số những kẻ xâm lấn…”

Anh ta hơi im lặng rồi không nói thêm gì nữa, qua một lúc lâu, anh ta dùng khăn tay lau nhẹ miệng: “Có điều chút chuyện này cũng không là gì, có thể nhìn thấy anh ta cũng đã đạt được mục đích của chúng ta, nếu anh ta không chịu tiến vào Thần Chi Mộng Yểm, chúng ta cứ...”

“Phóng thích lưới đạn plasma địa ngục...”

“Lưới địa ngục?”

Những nhân viên làm việc xung quanh nghe xong thì cả người không nhịn được mà run lên, lắp bắp nói: “Đó chính là khu phố…”

“Nếu thả lưới đạn plasma địa ngục, cho dù là khối lượng nhỏ nhất cũng đủ giết chết tất cả sinh vật trong phạm vi ba ki-lô-mét.”

Khóe môi người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu trắng khẽ nhếch lên, tựa như đang cười: “Không liên quan.”

Anh ta khẽ nói: “Dù sao bọn họ đều đang ngủ mơ mà, không phải sao?”

“Với lại, với mức độ phát triển của kế hoạch chúng ta bây giờ, chẳng lẽ chúng ta còn phải lo lắng có quá nhiều người chết sao?”

Những người khác quay mặt nhìn nhau, thậm chí có người còn nhìn sang cái nút màu đỏ được một cái lồng bằng thủy tinh đậy lên bên cạnh.

Nhưng trong bầu không khí áp lực này, đột nhiên có một nhân viên nghiên cứu bước nhanh một bước về hướng đó, chắn trước cái nút màu đỏ, lạnh lùng nói: “Không thể, tôi không đồng ý. Không thể tùy tiện dùng tính mạng của người dân ra nói đùa…”

“Ngay cả những kẻ xâm lấn này đều không dám tùy tiện làm người dân bị thương, chúng ta lại…”

Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu trắng nhìn tên này một cái.

Người nghiên cứu già lập tức lui về phía sau một bước, tay nắm chặt ly cà phê, dường như muốn dùng nó làm vũ khí.

Người đàn ông mặc áo màu trắng kiểu áo Tôn Trung Sơn cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía ông ta.

Ánh mắt hơi nhíu lại, cứ như định làm gì đó.

Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên có người khẽ nói: “Mau nhìn xem...”

Chỉ một tiếng nói khẽ đã đủ hấp dẫn sức chú ý của những người khác, họ vội quay đầu nhìn về phía màn hình, lập tức trở nên sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận