Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 926: Tiểu đội đơn binh thành lập (2)

Đột nhiên Bích Hổ không biết mình nên dùng vẻ mặt gì để đối diện với anh.

Trước mặt anh ta là một gương mặt tươi cười dịu dàng.

Đôi mắt hơi híp, cười lộ ra hàm răng trắng tinh đều như bắp, rất bình tĩnh, mang theo thiện ý khiến người khác an lòng…

Đồng thời tay anh đang ấn phía sau lưng anh ta, tựa như đang tìm vị trí đốt sống lưng của anh ta.

Trên mặt là nụ cười đúng tiêu chuẩn, nhưng trong đôi mắt lại không có gì khác với lúc không cười, sâu thẳm, và âm trầm...

Đột nhiên Bích Hổ giật nảy mình, nghiêm túc nói: “Tôi không có bất kỳ vấn đề gì, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

“À...”

Lục Tân hơi ngạc nhiên và vui mừng, cười nói: “Vậy thì tốt quá, tôi còn tưởng rằng anh không muốn đi đó, vừa nãy tôi còn định nói cho anh nghỉ phép.”

Ngay lập tức, ánh mắt Bích Hổ lại trở nên vô cùng đáng thương, và tiều tụy...

Anh ta còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Hàn Băng nhẹ nhàng gõ cửa, nói: “Hai đội viên khác đã đến.”

“Ồ?”

Lục Tân vội ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy cửa được đẩy ra, bên cạnh Hàn Băng có thêm một người nữa.

Đó là một người phụ nữ khoảng tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, trên người mặc bộ váy màu đỏ đơn giản, góc váy bên trái dài, bên phải ngắn, để lộ đôi chân trắng nõn thon dài, dưới chân mang đôi giày cao gót chừng mười xăng ti mét khiến cô ấy trông như tỏa sáng.

Cô ấy hơi nhút nhát sợ sệt đứng ngoài cửa, gật đầu chào hỏi với mọi người, rồi cúi đầu xuống, lén đánh giá xung quanh.

“Vụt...”

Bích Hổ ngồi bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu lên.

Vẻ rối rắm và mơ màng trên mặt anh ta đã lập tức biến mất, đôi mắt như chứa đầy ánh sao, nhìn chằm chằm về phía cửa.

Thậm chí Lục Tân có thể nhìn thấy vẻ ngạc nhiên và vui mừng đang dần dần xuất hiện trên nét mặt anh ta, hưng phấn đến mức lỗ tai lập tức đỏ lên...

“Ôi chao ôi...”

Còn không chờ Lục Tân kịp phản ứng, Bích Hổ tươi cười đứng dậy, dang rộng tay đi về phía cửa.

“Chào cô chào cô...”

Anh ta nhiệt tình cầm tay cô gái váy đỏ, khuôn mặt đầy nhiệt tình: “Người này chính là thành viên mới đội chúng ta sao?”

“Hoan nghênh hoan nghênh, chúng tôi đã chờ cô rất lâu...”

“Tôi chính là phó đội trưởng Bích Hổ của tiểu đội đơn binh, không biết cô… đội viên này, xưng hô như thế nào?”

Cô đội viên kia giống như bị Bích Hổ dọa sợ, căng thẳng để Bích Hổ nắm tay, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về Hàn Băng.

“Khụ...”

Hàn Băng tỉnh táo lại, vội nghiêm túc giới thiệu:

“Anh đơn binh, anh Bích Hổ, hai người này chính là người có năng lực mà tôi và tổ trưởng Trần Tinh đặc biệt lựa chọn từ danh sách của Bộ phận thông quan đặc biệt, biệt danh là Hồng Xà, cô ấy sẽ gia nhập vào tiểu đội đơn binh của chúng ta, đi cùng chúng ta đến Hắc Chiểu chấp hành nhiệm vụ chi viện, cho nên...”

“À à, xin chào xin chào...”

Lục Tân nghe vậy thì cũng vội đứng lên, anh cũng muốn bắt tay với đội viên mới này, nhưng tay khựng lại giữa không trung.

Bích Hổ còn chưa bắt tay xong nữa...

“Cô Hồng Xà, vị này chính đội trưởng tiểu tổ đơn binh chúng tôi, vị này...”

Hàn Băng lại chỉ vào Lục Tân và Bích Hổ giới thiệu một chút, lúc giới thiệu đến Bích Hổ thì hơi dừng lại, cười nói: “Là phó đội trưởng đội chúng tôi.”

“Phó đội trưởng?”

Hồng Xà hơi ngẩn ra, rồi lập tức nhìn Bích Hổ với ánh mắt sùng bái: “Xin chào xin chào...”

Nhìn hai người họ cứ mãi bắt tay nhau, Lục Tân cảm thấy chắc là anh không có cơ hội rồi, vì thế xấu hổ thả tay xuống.

Quay lại ghế rồi ngồi xuống: “Chúng ta có thể nói về nhiệm vụ lần này một chút không?”

Lúc này Bích Hổ mới lưu luyến, nhiệt tình lôi kéo vị đội viên mới ngồi xuống bàn làm việc bên cạnh, cười nói: “Trước khi hai người đến, thì tôi đã cùng thảo luận với đội trưởng về vấn đề này, tôi không có ý kiến về nhiệm vụ lần này, nhưng chỉ có một vấn đề đó là bản thân là người chuyên nghiệp, đã có kinh nghiệm xử lý những sự kiện ô nhiễm đặc biệt, chúng ta nhất định phải coi trọng việc dẫn dắt và bảo vệ người mới, việc này…”

Anh ta nghiêm túc nhìn về phía Lục Tân: “Đội trưởng có ý kiến gì không?”

Lục Tân đành phải yên lặng lắc đầu: “Không có ý kiến.”

Sau đó anh ta chuyển hướng nhìn về phía Hàn Băng, nghi ngờ nói: “Không phải nói có hai đội viên mới sao? Còn một người nữa đâu?”

Rõ ràng Hàn Băng đã mơ màng một lúc.

Đúng vào lúc này, bỗng nhiên có một cái xúc tua mềm mại cuốn lấy bàn tay Lục Tân, Lục Tân ngẩn ra rồi mới mới chú ý đến bên cạnh anh đã xuất hiện một con quái vật nhỏ mặc bộ nhăn tây trang dúm dó, khuôn mặt cứng nhắc của nó đang nhăn lại nhìn anh.

Lúc này anh mới ý thức được vừa nãy vốn có hai người đi theo Hàn Băng vào trong.

Một là con quái vật nhỏ này, một là cô gái váy đỏ kia.

Lúc Bích Hổ và Hồng Xà, nó cũng duỗi xúc tua trông mong chờ anh bắt tay cùng nó, nhưng mà anh lại chẳng để ý đến.

Nếu nó không chạm vào anh, có lẽ anh sẽ không bao giờ phát hiện ra nó đang ngồi bên cạnh anh…

“À à...”

Đúng vào lúc này Hàn Băng cũng mới nhớ ra một đội viên khác là con quái vật nhỏ này, cười nói: “Sau khi sàng lọc hồ sơ về người có năng lực ở Thanh Cảng, tôi và tổ trưởng Trần nhận ra đúng là không có quá nhiều người có năng lực có thể phối hợp với anh đơn binh, cho nên, tổ trưởng Trần quyết định cử thư ký bí ẩn bên cạnh cô ấy ra, để làm người ẩn nấp bên cạnh anh, đi chấp hành nhiệm vụ cùng chúng ta.”

“Ưu thế của nó là không cần phối hợp, vì đặc tính năng lực của mình mà nó đã học được cách độc lai độc vãng.”

“Nhược điểm cũng rất rõ ràng, rất dễ lãng quên...”

“Cho nên tổ trưởng Trần yêu cầu chúng ta nhất định phải nhớ dắt nó về cùng…”

Nghe Hàn Băng trịnh trọng nói xong, Lục Tân quay đầu nhìn thấy nó ngẩng khuôn mặt trắng như tấm bảng nhìn anh.

Trong lòng anh thầm nghĩ: “Điều kiện nghe có vẻ như rất phù hợp.”

“Nhưng yêu cầu của Trần Tinh rất khó đó…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận