Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 828: Con sâu trong đôi mắt (2)

Đối diện với sự nôn nóng phiền não của tổng giám đốc Tiêu, Cao Nghiêm chỉ cười xùy một tiếng, trông anh ta có vẻ như còn bình tĩnh hơn cả phó tổng giám đốc Tiêu:

“Với lại, gì mà gọi là tra tấn chứ?”

“Để bày tỏ tình cảm của mình với người yêu có rất nhiều cách, có đánh có mắng, cũng có thể dùng cách thức tra tấn người yêu, ha ha ha, chẳng lẽ lần đầu tiên cậu lên giường với người phụ nữ mình thích, cô ta kêu đau, cậu sẽ lập tức dừng lại à?”

“Cậu...”

Nghe Cao Nghiêm nói, phó tổng giám đốc Tiêu tức giận đến mức nhảy dựng lên, kêu: “Sao cậu có thể nói những lời này mà chẳng hề áp lực chút nào vậy?”

“Cậu biến thái như vậy, đã hỏi ý kiến của người ta chưa?”

Cao Nghiêm dùng ánh mắt hờ hững nhìn từ trên cao xuống phó tổng giám đốc Tiêu đang sốt ruột, vẻ mặt trở nên nghiền ngẫm.

“Lúc sở cảnh vệ đến hỏi, cô ta luôn nói là tự nguyện, lúc đó cậu cũng có mặt, bây giờ lại hỏi tôi?”

“Cậu...”

Không ngờ phó tổng giám đốc Tiêu bị hỏi cứng họng không trả lời được.

Trong mắt Cao Nghiêm, anh ta có cảm giác như mình đang bị người ta đùa bỡn.

Tiêu Viễn lén liếc nhìn Lục Tân, rồi phát hiện Lục Tân luôn im lặng, chỉ lẳng lặng lắng nghe.

“Logic rất rõ ràng...”

Lục Tân nghe không sót một chữ nào trong đoạn đối thoại của Cao Nghiêm và phó tổng giám đốc Tiêu.

Xuất phát từ lễ phép, anh không ngắt lời khi hai người họ nói chuyện, chỉ lẳng lặng quan sát người đàn ông họ Cao này, anh không phát hiện ra quái vật tinh thần hay là dao động tinh thần bất thường, trông anh ta không giống như đã bị ô nhiễm tinh thần.

Hơn nữa nghe anh ta nói, có vẻ rất hợp lý logic.

Người bị ô nhiễm tinh thần sẽ cho rằng suy nghĩ của mình rất hợp lý, nhưng khi nói chuyện với người khác sẽ xuất hiện vấn đề, giống như đám người bị Giáo hội Khoa học và Công nghệ dụ dỗ, chạy tới thị trấn Vui Vẻ tìm kho báu, coi tất cả những thứ này thành lẽ đương nhiên, nhưng khi người ngoài nói chuyện với họ sẽ lập tức phát hiện ra tư duy của họ có vấn đề.

Rõ ràng thị trấn Vui Vẻ không thể nào có kho báu, nhưng bọn họ lại nghĩ là có.

Qua logic của họ có thể phán đoán họ có bị ô nhiễm tinh thần hay không.

Nhưng người đàn ông họ Cao ngồi trước mặt anh lại không giống vậy, lối suy nghĩ của anh ta rất kín kẽ, logic rõ ràng, cách nói năng luôn có thể ép phó tổng giám đốc Tiêu cứng họng không thể trả lời được, điều này chứng minh ít nhất thì anh ta không bị ảnh hưởng đến tư duy logic, chứng tỏ chưa chắc anh ta đã bị ô nhiễm tinh thần.

Có thể đơn giản là anh ta xấu tính thật thôi.

Người xấu tính và người bị ô nhiễm tinh thần vẫn có khác biệt rõ rệt.

Đối với anh mà nói, điểm khác nhau đó là một người xấu tính bình thường thì anh không quản được.

Cho nên cho dù có tức giận cỡ nào thì cũng chỉ có thể giao anh ta cho cảnh sát.

“Cậu...”

Phó tổng giám đốc Tiêu bị Cao Nghiêm nói cứng họng không trả lời được, lúc này khuôn mặt Tiêu Viễn đầy ảo não, vừa tức vừa nóng lòng, có cảm giác giống như một người không khéo ăn nói, tuy đã ôm một bụng lời nói nhưng lại không thể nói thành lời, anh ta đập bàn một cái “rầm”, đứng bật dậy, nói to: “Sao bây giờ cậu lại không biết xấu hổ như vậy, sao cậu có thể nói ra được những lời như thế này, tôi luôn coi cậu là một người bạn tốt, tôi sẽ không để cậu trở thành thế này…”

Lúc nói những lời này, cảm xúc Tiêu Viễn đã lên đến giới hạn.

“Rầm!”

Nhưng không ai ngờ rằng, Cao Nghiêm vẫn luôn ngồi yên một chỗ cười khẩy lại bất ngờ cầm chai rượu vang đỏ nện mạnh xuống bàn.

Rượu vang màu đỏ tươi chảy lênh láng, nó chảy xuống dưới sàn, tụ lại thành một vũng đỏ rực.

Cao Nghiêm cầm chai rượu vang đỏ bể nát đứng dậy, cơ thể anh ta vốn cao to, vừa đứng dậy đã tạo cho người khác một cảm giác áp lực vô hình, trong tay cầm chai rượu vang bể đầy mảnh nhọn hoắt làm anh ta trông tràn đầy nguy hiểm, nghiến răng, lạnh lùng nói: “Nếu cậu đã xem tôi là bạn, vậy điều cậu nên làm đó là thấu hiểu tôi, chứ không phải đi nói xấu tôi trước mặt người khác…”

“Nếu như cậu nói xấu sau lưng tôi, muốn tìm người đối phó tôi, vậy thì tôi sao dám coi cậu là bạn?”

“...”

“Hả...”

Phó tổng giám đốc Tiêu bị Cao Nghiêm dọa sợ, da đầu tê rần, trốn lủi ra sau Lục Tân.

Đứng sau Lục Tân, anh ta nhìn Cao Nghiêm đã phẫn nộ như một con dã thú thì sợ đến mức hai bắp đùi mềm nhũn: “Cậu…”

“Cậu muốn như thế nào?”

“Tôi muốn như thế nào?”

Biểu hiện bệnh của Cao Nghiêm có một cảm giác âm u điên cuồng mãnh liệt: “Tôi chỉ thích một cô gái, có gì sai sao?”

“Cứ luôn miệng nói là bạn tôi, kết quả lại muốn hại tôi…”

“Nếu cậu đã muốn hại tôi, vậy tôi giữ cậu lại để làm gì?”

Trong lúc nói chuyện, anh ta đã bước từng bước đến gần.

Phó tổng giám đốc Tiêu đã sợ tới mức răng va vào nhau lập cập.

Anh ta dồn hết tất cả hy vọng lên người Lục Tân, nhìn anh như đang cầu cứu.

Rồi phát hiện Lục Tân cũng có hơi thất thần.

Ánh mắt của anh dừng trên mặt Cao Nghiêm, chăm chú quan sát, người đàn ông cao to này nghiến chặt răng, cơ hai bên má căng chặt, là dáng vẻ một người khi nổi giận bình thường, nhưng thứ hấp dẫn Lục Tân lúc này lại là đôi mắt anh ta, ánh mắt anh ta trợn trừng nhìn chằm chằm phó tổng giám đốc Tiêu, tròng mắt đỏ như máu có những con sâu bất thường, từng con từng con đang lượn qua lại thật nhanh.

Số lượng và hình ảnh kia lập tức làm cho anh có cảm giác…

... Hưng phấn.

… Nếu đã bị ô nhiễm, vậy thì anh có thể quản rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận