Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 357: Ứng cử viên trở thành thần (1)

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Sau khi nhìn thấy Tô tiên sinh nhận cuộc gọi điện thoại, lão hạm trưởng đầu tiên của Hải Thần Quốc, cười dò hỏi.

“Không có việc gì, chỉ xảy ra một ít tranh chấp nhỏ mà thôi.”

Tô tiên sinh ngồi lại chỗ của mình, cười giải thích, nói: “Chúng ta tiếp tục.”

Người trong phòng họp nghe lời này xong, trong lòng cảm thấy hơi không bình thường.

Bọn họ biết rằng việc đáng để lúc Tô tiên sinh tiếp đãi nhóm chuyên gia của Hải Thần Quốc, điện thoại đặc biệt gọi tới đây, hơn nữa sau khi thư ký của Tô tiên sinh tiếp nhận, vẫn kiên trì yêu cầu Tô tiên sinh đến nghe điện thoại, nhất định không phải tranh chấp nhỏ gì.

Nhưng Tô tiên sinh cũng không biểu hiện ra vẻ nôn nóng nào, có thể thấy được ông ta vẫn cho rằng tiếp đãi nhóm chuyên gia là quan trọng nhất.

“Nghe ý tứ của Diệp Lão, dường như khá coi trọng việc hợp tác giữa Hải Thần Quốc và Liên minh?”

Tô tiên sinh mỉm cười đặt câu hỏi, nói tiếp đề tài vừa rồi, cũng dời đi lực chú ý của mọi người.

Lão hạm trưởng đầu tiên của Hải Thần Quốc nghe xong lời nói của Tô tiên sinh, cũng cười gật đầu, tiếp tục nói: “Như đã nói trong bức di thư của vị học giả nhảy từ Viện nghiên cứu Liên minh năm đó để lại, sự xuất hiện của những người tinh thần đột biến, tất nhiên sẽ tạo ra cấu trúc xã hội, trật tự văn minh mà chúng ta đã quen thuộc, mang đến cú sốc không có cách nào để tưởng tượng, chúng tôi muốn chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón thần.”

“Tuy tôi giống với phần lớn người khác, không thích vị thần có khả năng sẽ xuất hiện này.”

Ông nói tới đây, cười cười, nói: “Nhưng tôi cũng rất rõ ràng, trình độ của hắn, tất nhiên sẽ vượt qua sức tưởng tượng của chúng ta.”

Tô tiên sinh nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu.

Lời của lão hạm trưởng này nói thật ra là một loại nhận thức chung.

Hiện tại hầu hết các tổ chức bên trong Thành phố Cao Thành, đều chưa có phổ cập đến chuyện tinh thần đột biến, để tránh làm cho khủng hoảng.

Nhưng làm người quản lý, mỗi người đều biết rất rõ bây giờ bọn họ đang đối mặt với những thay đổi gì.

Từ những sự thay đổi này, cũng không khó để phỏng đoán, tương lai sẽ có những cú sốc nào.

“So sánh với những kẻ điên muốn trở thành thần đó, người thường như chúng ta có thể làm cũng chỉ có đoàn kết.”

Lão hạm trưởng nói ra cách nhìn của mình: “Loại đoàn kết này cần phải thân mật khăng khít, tin tưởng lẫn nhau, mà không phải giống như bây giờ, dùng các thế lực chiến thắng trong thành phố, từng người đề phòng, ôm lấy thành kiến. Liều mạng lén gạt đi phát hiện của mình, lại cố gắng đi đào khoét bí mật của người khác, ngoài mặt thì dĩ hòa vi quý, bên trong lại lén lút không giống nhau, khoáng sản còn có dịch huấn luyện đánh đến đầu rơi máu chảy.”

Ông vô tình vạch trần tình hình thực tế giữa các thế lực khắp nơi hiện giờ, lập tức khiến cho người ta cảm thấy hơi không thoải mái.

Lúc này, giáo sư Bạch ở bên cạnh cười nói: “Diệp Lão nói không sai.”

“Nhưng chuyện hợp tác cũng không cần bi quan như thế, bây giờ có rất nhiều người đều nhận ra tầm quan trọng của việc hợp tác, tại buổi giao lưu học thuật lần thứ ba được Liên minh tổ chức vào ba tháng trước, đã chia sẻ rất nhiều tài liệu quan trọng, nâng cao sự hiểu biết đúng đắn về tinh thần đột biến ở khắp nơi.”

“Bởi vì mọi người đồng thời nâng cao hiểu biết, cho nên đều nóng lòng muốn tiến hành nghiên cứu giai đoạn 2?”

Lão hạm trưởng cười một tiếng, nói: “Hội nghị lần này của Liên minh, theo ý của tôi, nói là thúc đẩy sự hiểu biết, còn không bằng nói là thúc đẩy cạnh tranh. Theo cái nhìn của tôi, kiểu các thành bang làm cơ sở, xây dựng trật tự liên minh, vốn chính là dị dạng, này chỉ là sau sự kiện trăng máu, mọi người dùng để giảm xóc, cũng chờ sự lựa chọn mang tính tạm thời để trùng kiến văn minh thôi, nhược điểm nhiều hơn lợi thế.”

“Bây giờ, chúng ta cần là trở thành một thể thống nhất một lần nữa.”

“Chỉ có như vậy mới có thể tập hợp tất cả sức mạnh của chúng ta một cách hiệu quả nhất, phát huy ra ưu thế chúng ta.”

“À…”

Lão hạm trưởng nói khiến cho rất nhiều người trong phòng họp đều hơi giật cơ mặt.

Bọn họ dường như không ngờ lão hạm trưởng này sẽ thẳng thắn nói ra những lời như thế.

Càng không ngờ chính là, Hải Thần Quốc cư nhiên sẽ có dã tâm như vậy?

Tô tiên sinh hơi quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ của phòng họp, lúc này, sắc trời đã gần chạng vạng, bởi vì xung quanh hầu như không có công trình gì, toàn bộ khách sạn Đông Hải đều có vẻ vô cùng yên tĩnh, dường như ngay cả tiếng chim hót cũng không nghe thấy.

Hắn cười nhìn về phía lão hạm trưởng, nói: “Dường như Diệp Lão rất có cảm xúc đối với chuyện này.”

Lão hạm trưởng cười ha ha, lấy ra một cái túi màu đen, cùng một cái tẩu hút thuốc xưa cũ, ra hiệu một cái.

Người khác cũng không rút, hơn nữa còn nhíu mày nhìn thân thể của ông đang treo bình nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận