Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 471: Dù chết vẫn muốn yêu (2)

“Chậc, không nói thì thôi. Tôi cứ coi như anh đang thèm thuồng cơ thể của tôi đi…”

Đầu xe cười lạnh một tiếng, không tiếp tục hỏi nữa, hít sâu một hơi, cô ta chợt khởi động thiết bị cảnh báo gắn trên xe máy.

Tiếng còi báo động chói tai lập tức vang lên trên đường cái trống trải. Những tên điên đang nhìn chằm chằm vào siêu thị mà bọn họ tập trung, phát ra những tiếng cười âm hiểm. Khi tiếng còi báo động vang lên, chúng nó lập tức lo lắng phát cuồng.

Nhưng dường như, lực lượng ảnh hưởng đến chúng nó cũng đang tăng lên. Bọn chúng rơi vào hỗn loạn nhưng vẫn không hoàn toàn bị mất khống chế.

“Âm lượng như thế vẫn chưa quá đủ…”

Lục Tân tút tút tút mở còi báo động lên bằng với âm lượng của đầu xe Cao Đình, tò mò nói.

“Không sao, tôi còn có chuẩn bị. . .”

Đầu xe quay đầu nhìn Lục Tân, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Sau đó, cô ta gác một chiếc loa có hai màu đen trắng lên đầu xe, bật âm lượng ở mức to nhất, đồng thời bật công tắc lên.

“Dù chết vẫn muốn yêu. . .”

“Không phải yên lòng, không thoải mái. . .”

Trong nháy mắt, âm thanh cao vút đau lòng đến chết đi sống lại được vang lên, hung hăng càn quấy khiêu khích thị trấn nhỏ này.

Nếu như nói tất cả những tên điên này đang chịu sự khống chế của tiếng đàn vi-ô-lông như ẩn như hiện để miễn cưỡng kiềm chế ham muốn nhào lên của mình, chờ đợi tập hợp đủ số lượng sau đó một lưới bắt hết tất cả mọi người trong đội xe. Nhưng trong tiếng nhạc hung hăng, táo bạo này khiến bọn họ lập tức chịu sự kích thích mãnh liệt, cuối cùng không kiềm chế được nữa mà dồn dập xông về phía xe máy.

Giống như nước tràn bờ đê, một số tên điên dẫn đến nhiều tên điên khác phát cuống, từng đám, từng đám chạy về phía trước, tựa như là sông lớn vỡ đê, một bộ phận tên điên, dẫn động càng nhiều tên điên nóng nảy, từng đám chạy về phía trước.

Đằng sau xe máy của Lục Tân và chị Cao lập tức xuất hiện một dòng người như thác lũ đuổi đến, còn trước mặt họ, đằng sau những chiếc cửa sổ trống rỗng cửa tòa nhà cũng thỉnh thoảng có những tên điên thò đầu ra, giương nanh múa vuốt nhào xuống phía hai người bọn họ.

Nhưng vẻ mặt của hai người lại không hề thay đổi, chỉ là vặn tay ga lên.

Lục Tân hiểu ra, mục đích ban đầu của người đầu xe này chính là điều này.

Cô ta hẳn là cũng không xác định được lời anh nói là thật hay giả, hoặc là nói, cô ta hoàn toàn không tin tưởng vào anh. cô ta chẳng qua là trong lúc anh nói ra chuyện tiếng đàn thì nghĩ tới điều gì đó, đồng thời thông qua thí nghiệm và phát hiện những tên điên này rất mẫn cảm với âm thanh. Thế nên, trong lòng cô ta đã lập tức có quyết định.

Thoạt nhìn, cô ta mới là người liều lĩnh muốn đi tìm nguồn gốc vấn đề để diệt trừ người đang điều khiển những tên điên kia. Nhưng trên thực tế, cô ta có lẽ chỉ nghĩ dẫn dụ những tên điên này rời đi.

“Két . .”

Một tên điên nhào tới từ phía trước, cô ta chợt vặn tay lái một cái, tránh thoát khỏi nó, sau đó giơ súng bắn liên tiếp mấy phát.

Trong góc phía trước có hai tên điên vừa thò đầu ra cũng bị cô ta bắn thủng mấy lỗ.

Trong số những người bình thường thì kỹ thuật bắn súng của cô ta cũng được tính là rất tốt.

Mặc dù cô ta không bắn trúng đầu của tên điên nhưng đang trong quá trình di chuyển mà có thể bắn súng đã là rất lợi hại.

Trong lòng Lục Tân thầm khen, đồng thời anh cũng dùng sức vặn chân ga.

Cho dù kỹ thuật bắn súng và kỹ thuật lái xe của đầu xe chị Cao này đều được xem là rất không tồi. Trong số những người bình thường thì việc khống chế cơ thể của cô ta đã đạt đến giới hạn cao nhất. Như vậy chứng minh cơ thể của cô ta hoàn toàn không có vấn đề, điều này anh phải ghi chép lại trong cuốn sổ nhỏ của mình mới được…

Tuy nhiên, cho dù nói như thế nào thì cô ta vẫn là người bình thường. Lúc này, ở hai bên đường, trong những con hẻm nhỏ, trên nóc nhà, trong cửa sổ vỡ kính, những đầu người lổm ngổm, không biết có bao nhiêu tên điên trong đó đang lao ra, nhìn thoáng qua giống như sủi cảo đang được bỏ vào nồi. Xe của cô ta phóng đi với tốc độ rất nhanh nhưng cũng không có cách nào hất tất cả những tên điên kia ra. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi cô ta đã trải qua nguy hiểm đến mấy lần.

Nếu như không phải trên người, trên cánh tay, trên đùi cô ta đều được quấn mấy lớp cao su và băng dính thật dày thì lúc này cô ta đã sớm bị thương.

“Em gái, không phải em muốn đồ chơi biết đi lại, biết kêu sao?”

Hai tay Lục Tân nắm tay lái, cúi đầu khẽ nói với em gái đang ngồi xổm ở bên trên tay lái.

Em gái hơi mơ màng ngước khuôn mặt nhỏ lên: “Sao bây giờ anh lại đồng ý với em thế?”

“Dù sao bọn nó cũng đều là quái vật.”

Lục Tân nhìn cô, nói khẽ: “Hơn nữa anh cảm thấy em hơi không vui.”

Em gái dường như là đang ngẩn ngơ, sau đó đôi mắt dần dần sáng lên, cô đột nhiên nhảy dựng lên, trèo lên người Lục Tân.

“Anh trai là tốt nhất luôn…”

Lúc giọng nói của em gái vẫn còn vang bên tai thì cô đã đột ngột nhảy ra ngoài.

Bàn tay nhỏ của cô còn khoác lên vai của Lục Tân, nhưng cơ thể bé nhỏ lại bay lơ lửng trên không, tất cả những tên điên đến gần Lục Tân đều bị bàn tay nhỏ của cô chạm đến. Ngay lập tức tay chân của chúng đều bị co rút, dường như tay và chân đều bị ngăn chặn lại, ngã nhào lên mặt đất, nhìn qua rất hung dữ, chúng liều mạng giãy giụa nhưng không cách nào một lần nữa từ mặt đất bò dậy.

Lúc này đầu xe Cao Đình đang hết sức chăm chú lái xe trong tình huống nguy hiểm như vậy, không rảnh quay đầu nhìn về phía Lục Tân, cho nên cô ta cũng không nhìn thấy khung cảnh này. Lục Tân vững vàng lái xe, xung quanh có vô số tên điên đánh tới, nhưng dường như bên người Lục Tân có một năng lượng kỳ lạ khiến tất cả những tên điên tới gần đều vô thức mà bị ngã trên mặt đất, giãy giụa gào thét.

Trên đường phố ngập tràn những đầu người trắng bệnh lổm ngổm, lộn tùng phèo làm người ta buồn nôn này, Lục Tân không cần làm gì cả.

Anh chỉ nắm chặt tay lái, vững vàng lái xe đi về phía trước.

Tên điên xung quanh có nhiều đi nữa cũng chỉ gào thét kêu to, không tạo thành sự uy hiếp cho anh.

Lúc này, những tên điên ở đằng sau cũng gào thét đuổi theo như nước thủy triều dâng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận