Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1718: Mục đích của lão viện trưởng (1)

Người đã chết xuất hiện trong nhà lão viện trưởng lại còn mang theo nụ cười mỉm đầy ôn nhu nhìn mình.

Một cảm giác quái dị không thể nào hình dung dâng lên trong lòng mọi người.

Nếu bên trong một gia đình bình thường xuất hiện cảnh tượng kỳ dị như vậy thì bọn người Lục Tân, những kẻ đã quen thấy những sự kiện quỷ dị, cũng sẽ không cảm thấy có cái gì đáng để thay đổi sắc mặt, dù sao tinh thần ô nhiễm cũng đã tạo thành tầng tầng lớp lớp những sự kiện quỷ dị, chuyện này thậm chí có thể nói là có chút tầm thường.

Nhưng mà, nơi này là nhà của lão viện trưởng, là nhà của nhà nghiên cứu đứng đầu trong lĩnh vực Tinh Thần.

Trong nhà của dạng người này, làm sao có thể xuất hiện người đã chết?

Đặc biệt, những người có mặt ở đây, mỗi người đều có cách phân biệt thật giả của riêng mình, nhưng nhìn người sống sờ sờ đang ở trước mắt này, lại đều sinh ra cảm giác cực độ kinh ngạc ở trong lòng, như thể đại não hơi hơi tê dại, làm lẫn lộn hiện thực, lại có cảm giác vô cùng chân thực…

Từng cái nhăn mày từng nụ cười, mỗi một chi tiết, đều rất sống động.

Tất cả mọi người đều đứng ngốc ở cổng, thật lâu sau, vẫn không có người lên tiếng.

Đặc biệt là Lục Tân, ngay lúc này, anh đột nhiên mím chặt môi, đột ngột xoay người, nhìn trái nhìn phải.

Anh đang tìm kiếm bóng dáng của em gái.

Bởi vì, anh đột nhiên phát hiện, trạng thái của ba người này nhìn rất giống em gái mình…

“Đứng ở cổng làm gì thế?”

Ngay tại lúc mọi người đều rơi vào trong trạng thái cực độ mê man, bỗng nghe được có người cười nói từ trong phòng.

Ngay lập tức, vô số ánh mắt tập trung tới nơi phát ra tiếng nói.

Một loại cảm giác chân thực xa xăm cũng theo đó trở lại với đám người.

Người kia mặc một bộ quần áo màu đậm, cho dù đang ở nhà, cũng có vẻ hơi nghiêm túc và ngay thẳng, thứ không được phù hợp với bộ quần áo và khí chất của ông ta chính là chiếc tạp dề mà ông ta đang mặc trên người, trong tay còn bưng hai đĩa thức ăn, khuôn mặt tươi cười ôn hòa mà thân cận.

Lão viện trưởng.

Khoảnh khắc ngay khi nhìn rõ là lão, ít nhất có hai, ba người lùi về sau một bước theo bản năng.

“Mau vào đi nha…”

Lão viện trưởng mỗi tay bưng một cái đĩa nóng hôi hổi, cười nhìn về phía ngoài cổng, tựa hồ có chút ý trách cứ.

Đây có vẻ như là một cảnh rất bình thường.

Nhưng có một loại tương phản mạnh mẽ nào đó tác động, khiến cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi vô hình.

“Hừ…”

Đúng lúc này, Lục Tân vẫn là người đầu tiên phản ứng lại.

Anh nhìn thấy em gái của mình, em gái đang nằm trên bức tường bẩn thỉu phía sau hành lang, vươn cái đầu nhỏ ra, cảnh giác nhìn vợ và hai đứa con của lão ở trong phòng, hình như cô có chút ngạc nhiên, thậm chí là sợ hãi, càng nhiều hơn là nghi ngờ.

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Lục Tân cũng không thể tìm ra được đáp án.

Bởi vậy, anh chỉ im lặng một lát, rồi bế em gái mình đến, ôm vào trong ngực, sau đó gật đầu về phía trong phòng:

“Vâng.”

Lục Tân là người đầu tiên bước vào nhà của lão viện trưởng, đặt trái cây lên trên tủ bên cạnh bếp, sau đó lễ phép nhìn cô giáo:

“Có cần đổi giày không?”

“Không, không cần…”

Cô giáo vội vàng xua tay, như một nữ chủ nhân không đành lòng trách móc nặng nề các vị khách của mình.

Nhưng người nói chuyện lại là lão viện trưởng, lão vừa đem đĩa thức ăn đặt lên bàn dài, vừa cười nói: “Đi vào là được.”

“Sau khi mặt trăng máu xảy ra, tôi không thể quá kén chọn, bệnh sạch sẽ của tôi cũng được chữa khỏi từ đó.”

Nghe những lời nói ân cần mà hài hước của lão viện trưởng, tâm trạng mọi người vô cùng phức tạp.

Dưới sự tiếp đón của nữ chủ nhân, hoặc là nói dưới sự chiêu đãi của vợ chồng lão viện trưởng, mọi người chậm rãi đi vào trong phòng, đến phòng khách, thấy được ngôi nhà nhỏ mà ấm áp này, cũng thấy được cái bàn dài được cố ý mua để mọi người đều có thể ngồi trong buổi gặp mặt này, thấy được thức ăn được bày đầy tràn trên mặt bàn, sau đó cơ thể có chút cứng đờ, mọi người chậm rãi ngồi xuống.

“Không cần vội, đi rửa tay trước đã, còn có vài món thức ăn nữa, sẽ xong ngay đây.”

Lão viện trưởng dặn dò, sau đó lại trở về phòng bếp, đám người theo bản năng đứng dậy, đi đến nhà vệ sinh rửa tay.

“Món ăn tiếp theo, hẳn là làm cá nướng…”

Lục Tân chậm rãi lướt qua chiếc bàn dài dưới ánh mắt thấp thỏm bất an của mọi người.

Anh nhìn thấy bên trong bày đầy chân gà ướp, mắm tôm, trứng rán, bắp cải xào, thịt dê luộc, đậu hủ thối sốt tỏi cùng rất nhiều món ăn khác.

Cảnh tượng quen thuộc hiện lên trước mắt, anh đột nhiên hiểu rõ vì sao lão viện trưởng chuẩn bị như vậy, thậm chí còn đoán được món ăn kế tiếp. Quả nhiên, trong lòng đang suy nghĩ miên man, lão viện trưởng đã đem món ăn cuối cùng ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Sắc mặt mọi người đều phức tạp, không nói lời nào nhìn đồ ăn trên bàn.

Đây đều là những món ăn yêu thích của mọi người khi còn ở trại trẻ mồ côi.

Lúc đó, thế giới quá hỗn loạn và nguồn thức ăn thì khan hiếm.

Khan hiếm đến mức dù là cô nhi viện Mặt Trăng Máu, lão viện trưởng vẫn phải cầu xin mấy con gà đó nhanh chóng đẻ trứng.

Nhưng cho dù ở trong hoàn cảnh như vậy, lão viện trưởng vẫn kiên quyết cho bọn họ ăn uống đầy đủ dinh dưỡng, thậm chí mỗi tuần đều nấu cho bọn họ một ít đồ ăn ngon, trước mỗi lần nấu ăn đều kể cho bọn họ nghe chuyện xưa, kể những món ăn này mới ngon làm sao...

Trước khi ăn, để mọi người thêm phần mong chờ, thậm chí còn thảo luận xem món này ngon như thế nào khi ăn.

Ai càng ngoan hơn một chút thì lần sau có thể sẽ nấu lại món người đó thích.

Đó là một việc rất có cảm giác nghi thức.

Lúc này, lão viện trưởng bày lên bàn món ăn yêu thích của mọi người, trong đó có món Số Tám thích nhất là đậu hủ thối.

Nhưng không có món yêu thích của Lục Tân, bởi vì Lục Tân không thích bất cứ thứ gì vào thời điểm đó.

Chân gà om thực sự là món yêu thích của Tằng Tiểu Lộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận