Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1550: Màn biểu diễn cuối cùng (1)

“Giết chết ông ta, giết chết ông ta, giết chết ông ta…”

“Hủy diệt tất cả những thứ này, hủy diệt tất cả những thứ này, hủy diệt tất cả những ánh mắt như mang nọc độc kia…”

Một bên là sự tức giận ngập trời không thể vơi bớt, mà bên còn lại, là sự khiêu khích âm hiểm và lạnh lùng, đối diện thẳng mặt với nỗi tức giận kia.

Điều này khiến cho những hạt màu đen xung quanh thân thể của Lục Tân không ngừng bùng nổ.

Thậm chí còn như tăng lên gấp mấy lần, đặt tới mức độ mà trước nay chưa từng chạm đến được, hơn nữa sự hỗn loạn mê sảng trong đầu óc của anh cũng đã đạt đến độ hỗn loạn cùng cực, dường như đã hoàn toàn che lấp đi ý thức của Lục Tân, khiến cho anh lúc này giống như đã biến thành một con quái vật mất khống chế.

Dường như không có một ai dám trực tiếp hướng ánh mắt về phía bọn họ bên này.

Cũng không có người nào có thể nhìn thấy, bên trong đại não của Lục Tân lúc này, dường như có một bóng người phát sáng xuất hiện.

Đó chính là sự ức chế ẩn náu ở trong đầu của Lục Tân, công suất lúc này đã đạt đến mức độ cao nhất.

“Không đúng, không đúng…”

Cùng lúc đó, tiến sĩ An đang ở trên chiến trường chỉ có thể vô lực ôm lấy đầu tự mình tự bảo vệ đại não, trong đầu họ giờ toàn hoàn hỗn loạn, trong lòng chỉ có thể hô to.

Cảm giác nguy hiểm mà tiềm thức cô ta cảm nhận được đang đè nặng lên trái tim của cô ta.

Chuyện gì đã xảy ra vậy…

Rõ ràng vừa rồi cô ta chỉ muốn đề cho quân đoàn bạo chúa ra tay, dọn dẹp sạch những thứ cuồng vọng mà tanh máu từ đám nghiên cứu viên kia thôi.

Thế nhưng hôm nay khi quân đoàn bạo chúa ra tay lại biểu hiện ra mặt điên cuồng nhất từ trước đến giờ, điều này khiến cho cô ta không khỏi sinh ra sự lo âu mãnh liệt…

“Khuy Mệnh Sư đã từng tiên đoán…”

Bên cạnh đó, viện trưởng Tiết, người vừa chạy trốn ra sau lưng quân đoàn Mã Hí cũng đang yên lặng cúi đầu.

Ông ta không dám nhìn thẳng vào chiến trường, nhưng lại có thể cảm nhận được sự thay đổi của chiến trường, vì vậy trong lòng ông ta sinh ra sự lo âu vô hạn…

“Những gì đã tiên đoán có thể trở thành sự thật hay không?”

“Cậu nói xem chút hi vọng kia, có thể lưu giữ lại được không?”

“Viện trưởng, ở kia… chỗ kia đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Cũng vào giờ phút ấy, số Bảy đang ngủ ly bì ở vị trí dãy núi cũng đã cảm nhận được sự kinh hãi run rẩy.

Giọng nói của cô ta cũng có chút biến đổi, hoảng sợ mà kêu lên.

“Một vị Thần mới đã ra đời…”

Viện trưởng già nhỏ giọng lên tiếng: “Bên cạnh đó, chuyến thí luyện lần này thất bại rồi…”

Thí luyện thất bại…

Số Bảy nghe thấy hai chữ “thí luyện” thốt ra bởi viện trưởng già bèn cảm thấy trái tim mình như chợt co thắt lại, bởi vì ngay từ ban đầu, đề bài được giao cho Lục Tân thực chất chính là do bản thân cô ta tự mình đưa qua, chuyến thí luyện này của Lục Tân, có rất nhiều thứ đều là do bản thân cô ta giúp đỡ bày kế, thế nhưng cô ta vẫn không quá hiểu chuyến thí luyện này của viện trưởng già cuối cùng sẽ chỉ hướng về nơi nào, mà rốt cuộc sẽ tạo ra điều gì…

Cô ta chỉ biết là, mỗi một lần thí luyện của viện trưởng già, đều là đang đánh cược.

Ngay cả ban đầu trong cuộc trò chuyện của viện trưởng già với một vị kia, cũng đã từng đề cập tới, mỗi một lần đánh cược của ông ta, phần trăm nắm giữ trong tay cũng không lớn.

Nếu như thành công, vậy sẽ tiến bộ hơn một chút.

Còn nếu thất bại, thì có thể thế giới này sẽ là cái giá phải trả…

“Thí luyện lòng người, là chuyến thí luyện quan trọng nhất của mỗi người.”

Viện trưởng già dường như cũng nhìn thấu được sự sợ hãi trong lòng của số Bảy, ông thở dài một tiếng thật nhẹ, cũng chỉ vào thời điểm nói ra những lời này, trên khuôn mặt của ông ta mới có thể mất đi sự bình tĩnh và tự tin vốn có, trở nên giống một người bình thường hơn: “Trước kia cô cũng nghe qua rồi, nghiên cứu viên Nhất Đại từng đến đây hỏi tôi nội dung thí luyện của bảy người, tôi đều đã nói cho bọn họ cả rồi, chỉ có điều, bên trong đó tôi còn bao hàm một số lời nói dối.”

“Ở trong mắt của các người, thí luyện lòng người là nhìn xem người kia có thể trở thành một con người chân chính hay không nhỉ?”

“Thế nhưng, định nghĩa con người là như thế nào chứ?”

“Là có thể chỉ cần thông qua một lần thí luyện đơn giản mà nhìn ra được sao?”

Viện trưởng già cảm thán một hơi thật nhẹ, sau đó chậm rãi giải thích rõ: “Ở dưới cái nhìn của tôi, cậu ấy vẫn luôn là con người, là một đứa trẻ có bản thân dịu dàng mà hiền lành, chẳng qua chỉ là cậu ấy đã phải chịu lây nhiễm tinh thần quá mức trầm trọng, phải gánh chịu áp lực nặng nề, ảnh hưởng đến suy nghĩ và hành vi của của cậu ấy…”

“Thực ra thì, cậu ấy chỉ là một đứa trẻ bất hạnh mà thôi…”

“Từ khi cậu ấy ra đời, khi chưa thể đưa ra bất cứ một sự chọn lựa nào thì đã bị lây nhiễm, lại bị làm thành vật chứa đựng sự tức giận…”

Số Bảy nghe thấy lời của viện trưởng già, trong lòng cô ta co rút mãnh liệt, trong lòng cô ta chợt sinh ra sự hâm mộ không có cách nào có thể hình dung, thậm chí là ghen tị.

Đến bao giờ…

Đến bao giờ viện trưởng già mới có thể nói chuyện về mình như thế đây…

Đến bao giờ ông ấy mới có thể đối xử với mình như cách mà ông ấy đối xử với số Chín đây?

“Cho nên…”

Giọng nói của cô ta có chút khàn khàn, lên tiếng thật nhẹ: “Thí luyện lòng người, đến tột cùng là gì chứ?”

“Tôi đã đặt câu trả lời ngay ở ngoài mặt rồi, chẳng qua là, thế giới này có quá nhiều kẻ ngu xuẩn, nhìn không ra mà thôi.”

Viện trưởng già thở dài một hơi thật khẽ, nói: “Thí luyện lòng người, đơn giản chính là nhìn xem người đó có thể giữ được nội tâm của bản thân hay là không thôi.”

“Nhìn xem người đó có thể giữ bản thân nằm ở mức ô nhiễm “ban đầu”, không để bản thân biến thành một thể lây nhiễm, giữ vững nhân tính hay không.”

“Nếu như không thể, vậy người đó chẳng qua chỉ là một số “ban đầu” mà thôi, chỉ là một tòa ngực giam mà ngay từ ban đầu đám nghiên cứu viên Nhất Đại sáng tạo ra dùng để nhốt sức mạnh tinh thần thực tế vào, người đó không có nhân tính, chỉ là một tên bạo quân để cho lửa giận khống chế chính mình, là tên quái vật hủy diệt.”

“Cô có thể dùng bất cứ từ nào để hình dung về cậu ấy, nhưng chỉ có một điều xác đáng duy nhất, cậu ta không còn là chính mình.”

Nói đến chỗ này, viện trưởng già thở dài thật khẽ một hơi, nhẹ giọng nói: “Chúng ta thường xuyên thân cận với một người nào đó đến mức vô hạn, Thừa nhận lý niệm của người đó, thừa nhận tình cảm của người đó, có đôi lúc, thậm chí còn thừa nhận cả ký ức và hận thù của người đó. Chúng ta sẽ bởi vì sức mạnh mà người đó lấy được từ một nơi nào đó mà cảm thấy vinh quang và tự hào, cảm nhận được sự giả dối đến cùng cực, nhưng nếu đặt dưới cái nhìn của một người khác…”

“Chúng ta làm sao có thể biết được, bản thân mình đã lấy được sức mạnh của người đó, hay là đã trở thành một phần của gã chứ?”

Thời điểm nói ra những lời này, ông ta lẳng lặng nhìn số Bảy, dường như trong đó còn bao hàm chút tình cảm nào đó.

Thế nhưng số Bảy lại không thể nghe ra cái ý trong lời nói của viện trưởng già, cô ta chỉ hoảng sợ mà trợn tròn đôi mắt:

“Cậu ta… Vậy cậu ta sẽ là cậu ta của “ban đầu”, hay là?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận