Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 943: Thiên đường ô nhiễm tinh thần (2)

Bé gái không hiểu có chuyện gì, trên mặt còn giàn giụa nước mắt và rượu.

Tên đàn ông say bị Bích Hổ đẩy ra đã lấy lại phản ứng, bỗng nhiên trở nên phẫn nộ điên cuồng: “Mẹ kiếp là thằng khốn nào dám giành với ông?”

Bích Hổ xoay người cầm lấy bình rượu trên bàn anh ta, đập mạnh xuống.

“Tao là cha mày!”

“Choang!”

Mảnh vỡ văng khắp nơi, giọng quát mắng của người đàn ông cũng đã biến mất, qua vài giây mới có máu đỏ thắm chảy xuống.

Khung cảnh xung quanh lập tức trở nên tĩnh lặng, ngay cả những khác uống rượu đang la hét ầm ĩ cũng biến mất.

“Con rùa rụt đầu, dám ra tay...”

Lúc nhìn thấy trên trái người đàn ông kia chảy máu , bạn nhậu trên bàn anh ta mới ý thức được người của mình bị đập.

Lập tức đồng loạt nổi giận đứng dậy, xắn tay áo, ôm bình rượu lên.

Bọn họ đều đã có men say, đầu óc càng mơ màng hồ đồ, cho dù phản ứng gì thì cũng đều chậm chạp hơn người bình thường.

Nhưng Bích Hổ không chậm, gã bước một bước đến trước cái bàn, hai tay nhanh đến mức gần như không nhìn thấy.

“Bốp bốp bốp bốp...”

Nhanh chóng cầm chai, ly trên bàn lên đập lên đầu những người đang xông tới.

Vì thế, những người ngồi trên bàn vừa đứng dậy đã ngơ ngác, đứng ngây như phỗng, máu tươi trên đầu nhỏ xuống tí tách.

Cảnh tượng này xảy ra quá đột ngột, động tác của Bích Hổ cũng cực kỳ nhanh nhẹn.

Năm người ngồi trên bàn đều bị đánh cho ngơ ngác, dường như người xung quanh cũng bị biến cố bất thình lình làm ngây người.

Máu trên trán người bị đánh cứ mãi chảy xuống, bọn họ cũng quên lau, rất nhanh máu đã chảy đầy đầu đầy cổ, trông mà ớn lạnh.

Người xung quanh phần lớn đều ngẩn ra một lúc, sau đó đôi mắt say lờ đờ đột nhiên nhìn thấy năm người mặt mày đầy máu, hiệu quả giống như một người đang ngủ mơ màng vừa mở mắt bất ngờ nhìn thấy cái đầu quỷ, có người đã hét toáng lên.

“Á á á...”

Một người thét chói tai đã dẫn đến một đám cùng hét, vô số người tỉnh táo lại, tơ máu trong mắt càng dày đặc hơn.

Người bị đánh cũng đồng loạt phản ứng lại, đột nhiên họ chửi ầm lên, mơ màng nhào về phía Bích Hổ.

Mà không ngờ dáng vẻ họ nghiến răng nghiến lợi liều mạng vọt về phía Bích Hổ có thể ảnh hưởng tới những người khác.

Mọi người đồng loạt cầm bình rượu lao về Bích Hổ và bé gái đang đứng chính giữa mà đánh.

Ảnh hưởng vừa rồi vẫn còn đó, sự xuất hiện của Bích Hổ giống như người phá tan cơn say vui vẻ của họ, trở thành kẻ thù chung của bọn họ.

“Đám chó mơ màng kia, nếu không ngủ được, vậy thì tỉnh táo lại cho tôi…”

Bích Hổ cũng cực kỳ hung dữ, lần lượt đón lấy những cái ghế và bình rượu đang lần lượt đổ ào về phía mình, đầu tiên gã quay người bảo vệ cô bé hát rong dưới cơ thể, ăn mấy cái đập nặng nề, sau đó hai tay dùng sức đẩy về phía trước.

Cả người cô bé không di chuyển thế mà lại bị gã đẩy xuyên qua đám người, đứng bên cạnh bàn Lục Tân một cách chính xác.

“To chuyện rồi…”

Hàn Băng đứng dậy đỡ lấy cô gái nhỏ, nhanh chóng kéo đến bên cạnh bàn mình.

Cùng lúc đó, Hồng Xà cũng vừa mới quay lại chỗ ngồi, trong lồng ngực còn ôm bé trai vẫn đang điên cuồng.

Bé trai còn đang điên cuồng vỗ tay nhỏ trầm trồ khen ngợi, tựa như cậu bé đang vui vẻ vì thấy chị gái bị ức hiếp.

Hồng Xà lặng lẽ len tay vào trong áo cậu bé véo mạnh một cái.

Vì thế bé trai nhanh chóng biến từ trầm trồ khen ngợi một cách điên cuồng sang gào khóc.

“Đúng là hơi to chuyện thật...”

Lục Tân nhìn trận đánh hội đồng đang nhanh chóng lan rộng, có vô số người bị đánh ngã xuống đất, tiếng hét tiếng la, người thì vỡ đầu chảy máu.

Không hiểu sao tâm trạng anh trở nên tốt hơn một chút, cười nói với Hàn Băng: “Nhưng không sao.”

“Bích Hổ thuộc hệ người nhện, sẽ không chịu thiệt được đâu.”

Hàn Băng không biết nên nói cái gì, hơi bất lực liếc mắt nhìn Lục Tân một cái: “Chỉ có anh chiều anh ta...”

Cũng đúng lúc này, không ngờ trong đám người điên cuồng kia có người vẫn không chịu buông tha cho cô bé hát rong.

Kêu gào múa may rồi ném cái bình rượu về phía họ.

Trên mặt những người đó đều mệt mỏi tái nhợt vì một thời gian dài thiếu ngủ, rồi trở nên đỏ ửng vì tác dụng của cồn, đôi mắt đỏ như máu, cơ bắp căng cứng, hơn nữa mày mày đầy hưng phấn và hung ác, trông giống hệt như là ác quỷ.

Cô gái hát rong nhỏ đã sợ đến mức không khóc nổi, ôm đầu gào to.

“Bốp!”

Hàn Băng đứng lên, thuận tay nhấc cái ghế lên, cánh tay quay tròn rồi ném mạnh nó ra ngoài đập lên người đang xông vào, sau đó quay người duỗi chân đá mạnh vào xương ống chân của người thứ hai, người đó hét thảm một tiếng rồi nằm gục trên mặt đất, động tác của cô ấy không dừng lại, mũi chân nhanh chóng dẫm mạnh xuống đất, phóng một cái bình rượu vào không trung.

Cô ấy chỉ tiện tay mà đã đánh ngã người thứ ba.

Động tác giải quyết đối thủ dứt khoát lưu loát, sau đó mặt không đổi sắc mà ngồi xuống ghế, nhận được ánh mắt ngạc nhiên của Lục Tân, cô ấy hơi xấu hổ nói: “Vui chơi điên cuồng trong vô thức, có thể biểu hiện ra một mặt tốt, mà cũng có thể biểu hiện ra một mặt xấu.”

“Cụ thể cần phải xem bản chất trong nội tâm những người này.”

“Người trong thành phố này dễ dàng biến một cô bé trở thành thú vui của mình, chứng tỏ phần lớn họ đều hư hỏng.”

“Cho nên, , anh Bích Hổ nói cũng không sai, bọn họ đúng là nên được dạy dỗ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận