Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1552: Màn biểu diễn cuối cùng (3)

“Hi hi hi…”

Cũng đúng vào giờ phút này, chú hề đứng ở phía xa xa đang nhìn chằm chằm vào Lục Tân, trên khuôn mặt của gã từ đầu chí cuối luôn treo một nụ cười giễu cợt.

Là một nụ cười sắp tràn ra đến nơi nhưng lại không dám càn rỡ cười to.

Gã ta cưỡng ép kiềm chế, đợi chờ thật lâu, tựa như như đang chờ đợi một trạng thái vi diệu nào đó đến vậy.

Sau đó gã ta đột nhiên nhẹ nhàng vỗ tay một cái.

Theo tiếng vỗ tay của gã ta, Lục Tân bỗng nhiên cảm thấy đau đớn cực độ, có cảm giác giống như da thịt đang bị lửa nướng đau rát vậy.

Loại cảm giác đau đớn kịch liệt nãy chợt khiến cho anh cảm thấy hơi thanh tỉnh, nhanh chóng vạch áo mình ra, anh phát hiện đó là tấm phiếu do quân đoàn Mã Hí thần bí tặng cho mà anh đặt trong túi áo đang đả thương mình.

Anh theo bản năng tàn bạo mà ngẩng đầu, bèn thấy gã hề đang bật cười.

Thân thể của gã cao lớn mà tức cười, có biểu cảm vui vẻ và khuôn mặt quái dị nhất.

Có thể anh đã từng nhìn thấy nó trong thực tế, nhưng lại cảm thấy nó thực chất không thể tồn tại trong hiện thế được.

Mà cũng giống như Tàng Trượng Nhân vậy, núp ở đằng sau mấy tầng không gian, chẳng qua chỉ đưa bóng dáng ban sơ của bản thân đến hiện thực mà thôi.

Hiện tại, gã ta đang vui vẻ vỗ tay, kéo động sợi tơ trong tay mình, nhảy một điệu múa cực kỳ quái dị.

“Ong ong ong…”

Theo vũ điệu mà người hề đang nhảy, phía dưới kia, quân đoàn Mã Hí dưới sự che chở của gã ở dưới bỗng nhiên cũng bắt đầu chè chén say sưa.

Đây là một chiến trường cực kỳ quái dị.

Chiến trường này, đã cắn nuốt quá nhiều sinh mạng của con người, cũng khiến cho vô số người rơi vào tuyệt vọng.

Đây không phải là một nơi thích hợp để biểu diễn, thế nhưng bọn họ lại hết sức phấn khởi mà tung hứng bên nhau.

Lúc này Lục Tân với nội tâm bị lửa giận lấp đầy không muốn để ý tới bọn họ một chút nào, chỉ muốn hủy diệt tên giáo chủ áo đen đang đứng kia, cùng lúc đó, trong đầu anh cũng đang có một âm thanh vô cùng gấp gáp thúc giục: “Hủy diệt ông ta hủy diệt ông ta hủy diệt ông ta, nhất định phải hủy diệt bọn họ…”

Thế nhưng, một tấm vé tặng kia lại mang đến ảnh hưởng kì dị đối với Lục Tân.

Nếu như đã nhận vé vào cửa, vậy thì phải xem biểu diễn.

Cũng giống như một loại ô nhiễm mà rất lâu trước đây Lục Tân từng gặp phải, đã nhận hoa hồng, thì phải yêu người đó.

Đây là một màn biểu diễn ép buộc người ta phải xem…

Lục Tân thậm chí còn cảm nhận được một loại sức mạnh vặn vẹo đang cưỡng ép giành giật sự chú ý của bản thân mình, lôi kéo nó lên vũ đài bên kia.

Anh nhìn thấy trên vũ đài đằng kia, bắt đầu có những người mặc đồ hoa hòe hoa sói dùng một phương thức biểu diễn điên cuồng hơn nữa.

Hân hoan, sung sướng mà biểu diễn một màn kịch tức cười, đau mắt.

Âm nhạc đinh đinh đang đang khiến cho người ta cảm giác như vừa lạc vào một giấc mơ quái đản.

Con người của Lục Tân phản chiếu những hình ảnh diễn ra trên vũ đài.

Anh nhìn thấy có một người đang đứng trên một cái rương thật cao, kẻ đó mặc trang phục của ảo thuật gia, hai tay người đó đang cầm một chiếc nón lá rộng vành, bên người có đủ những dài lụa màu sắc sặc sỡ, người đó kiêu ngạo mà nhìn tất cả mọi người trên vũ đài, uy phong đường đường…

Sau đó, một cán súng săn màu đen chợt bắn ra vô số những băng lụa màu đằng sau lưng của người đó.

Vị ảo thuật gia kia nghiêng người ngã xuống đất, rơi xuống khán đài.

Bên dưới chiếc nón lá rộng vành của gã ta đột nhiên có từng bóng người đi ra.

Những người này ăn mặc vô cùng khoa trương, có cả nam và nữ, có người hề, có con sâu quái dị…

Sau khi bọn họ trốn thoát lập tức quay lại cướp đi tất cả những thứ trên người vị ảo thuật gia kia, có kẻ đoạt lấy cây gậy cầm tay của ảo thuật gia, có kẻ thì đoạt lấy vương miện trên đỉnh đầu của ảo thuật gia, có kẻ lại xé một bộ phận nằm trên cơ thể của gã ta xuống, sau đó nhanh chóng chạy tán ra xung quanh…

Ảo thuật gia bị từng tầng từng tầng vải bố màu đen trùm lên, dường như đã tuyệt vọng rồi.

Sau đó, tất cả âm nhạc bỗng nhiên dừng lại, ánh đèn trên võ đài cũng trong nháy mắt trở nên âm trầm đến cực độ.

Chậm rãi, từ từ.

Phía dưới lớp vải bố, bỗng nhiên có một tượng người gỗ be bé đi ra từ dưới đó.

Trên người của nó là từng đoạn từng đoạn tơ, bước chân của nó tập tễnh, giống như đang tập đi bộ vậy, đang tập làm quen thế giới này.

Nó nhìn những người phụ nữ đang ca hát ngoài kia, cũng theo đó mà học ca hát.

Nhìn thấy người hề đang học đi xe một bánh, nó cũng theo chân học đi xe một bánh.

Lại nhìn thấy đại lực sĩ đang nâng tạ, vì vậy nó cũng dùng một tay giơ tạ lên…

Nó càng đi càng nhanh, càng ngày càng linh hoạt, dường như đã biến thành một người sống.

Chằng qua ngay chính bản thân nó cũng không chú ý đến, những sợi tơ trên người nó đã càng ngày càng căng chặt, một đầu khác đang được buộc ở chỗ sâu trong lớp vải bố.

Nó càng linh hoạt thì một đầu sợi dây khác lại bị nó kéo ra ngoài càng nhanh…

Nó không biết loại nguy hiểm này, chỉ biết u mê học tập tất thảy những gì xung quanh, lắc lắc đầu, rất vui sướng mà đuổi theo những thứ khiến con người ta hạnh phúc khác, hi vọng có thể cùng với bọn họ sống cùng một chỗ, mà những người kia hoặc là cảm thấy vui vẻ, hoặc là cảm thấy quái dị mà cùng nhau trốn ở một chỗ khác, len lén nhìn ngắm nó, hoặc là đang suy nghĩ muốn có được một cái gì đó từ nó, hoặc là lạnh lùng âm hiểm nhìn nó, muốn hủy diệt nó.

Mãi cho đến khi, một người phụ nữ ưu nhã xinh đẹp xuất hiện.

Khi đèn pha chiếu lên trên người cô ấy, người khác mới phát hiện, cô ấy vẫn luôn đi theo phía sau lưng người gỗ nhỏ.

Ngắm nhìn nó, giúp đỡ nó, mang nụ cười trên khuôn mặt, trong ánh mắt là thương yêu vô hạn.

Cô ấy vốn dĩ có thể trở thành trung tâm của vũ đài, thế nhưng lại cam tâm tình nguyện tránh ở trong bóng tối, thay người gỗ nhỏ chặn lại hết những đao kiếm đâm chọt, hay những đồn thổi âm hiểm, cô ấy không hề nhắc nhở người gỗ nhỏ, dường như nhìn nó vui vẻ chính là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này.

Mãi cho đến khi, những sợi tơ căng chặt trên thân thể của người gỗ nhỏ đã trở nên vô cùng nguy hiểm.

Cô ấy mới khẽ khàng tiến lên, lấy ra một chiếc kéo, sau đó nhàng cắt đứt sợi dây nguy hiểm nhất trên người tượng gỗ nhỏ đi.

Ken két…

Âm thanh thanh thúy vang lên, vang lên ở trên vũ đài, vì vậy, tất cả những vui sướng và hân hoan bỗng nhiên dừng hẳn lại.

Tất cả tiếng nhạc đều dừng lại.

Tất cả diễn viên, cho dù là ảo thuật gia hay là ca sĩ nữ, hay dù là đại lực sĩ hay là người lùn cũng đều dừng hẳn lại.

Bọn họ đồng loạt quay người sang, nhìn về phía người phụ nữ trên vũ đài kia, nhẹ nhàng khom người, dâng kính sự lễ phép.

Phía sau vũ đài, trên khuôn mặt của người hề cao to mà quái đản kia vẫn vương nụ cười, thế nhưng trong đôi mắt lại cũng chảy ra hai hàng nước mắt, nó cũng theo những người kia, hai chân vắt chéo, hai tay phủ ở ngực lẳng lặng khom người xuống, kính chào.

“Răng rắc…”

Cũng tiếng kéo vang lên trên vũ đài kia bỗng nhiên khiến cho Lục Tân thanh tỉnh lại từ bên trong trạng thái điên cuồng kia.

Anh cũng biết cái gì gọi là màn biểu diễn cuối cùng.

Màn biểu diễn cuối cùng, là màn biểu diễn mà đưa tiễn một người cam tâm tình nguyện hy sinh bản thân để đặt được hy vọng.

Cuối cùng vào giờ khắc này, đôi mắt khô khốc bỗng chốc cảm thấy bỏng rát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận