Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 821: Nhân viên mẫu mực (1)

Không khí trên đường đi làm luôn luôn tươi mát và ngập tràn hương thơm.

Tâm trạng Lục Tân cực kỳ tốt.

Suốt dọc đường đi, anh nhìn vũng nước bẩn đọng đầy trên đường phố, đám người chết lặng mệt mỏi lê bước, dòng xe chen chúc nhau, xe máy xe đạp chen lấn làm tình hình giao thông trở nên tắc nghẽn, vì anh đạp chân tôi nên tôi bôi bẩn quần áo của anh rồi đứng cãi nhau ở ven đường cả nửa ngày trời nhưng lại không đánh nhau, còn có người cầm bánh quẩy vừa ăn vừa xem náo nhiệt.

… Dòng người này sinh động đầy sức sống vô cùng!

Thậm chí Lục Tân còn có một cảm giác anh đã thật sự tái hòa nhập với cuộc sống.

Điều này chứng minh cái gì?

Chứng minh rằng.

Anh chính là một thành viên trong cuộc sống này đó!

Lái xe chạy đến dưới tầng công ty thương vụ, rồi Lục Tân nghiêm túc khóa chiếc xe điện mini màu hồng phấn lại, sau đó ra sức xách nó lên trên hàng hiên, anh nhìn trái nhìn phải một chút, cảm thấy rất hài lòng với chiếc xe điện mà cô cảnh sát cho anh mượn.

Bản thân anh cũng có một chiếc xe máy, nhưng đã đưa nó đến thành phố trung tâm, đến giờ còn chưa gửi chuyển phát về.

Nếu so sánh, thì hai chiếc xe này vẫn có sự khác biệt rõ ràng.

Xe điện mini thật tốt, không tốn xăng.

Anh lắc chìa khóa trong tay sau đó nhẹ nhàng bước lên tầng, rồi gõ nhẹ lên mặt kính, đi vào trong văn phòng.

“Hửm?”

Ngay khi anh xuất hiện trước mặt các đồng nghiệp trong văn phòng, lập tức đón nhận một loạt ánh mắt.

Văn phòng tựa như tạm thời ấn nút tạm dừng, có người đang ôm hồ sơ đi lại khắp nơi, có người gọi điện thoại, cũng có người đang châu đầu ghé tai nói giỡn với nữ đồng nghiệp bên cạnh, hoặc có người đang ôm bình giữ nhiệt lấy nước trong phòng trà nước, hoặc là đang nằm trên bàn làm việc ăn bữa sáng, tất cả đều lập tức dừng hành động trong tay, dùng hình ảnh im lặng đạt tiêu chuẩn của văn phòng để nhìn về phía Lục Tân.

“Chào mọi người…”

Lục Tân vui vẻ chào hỏi với họ, sau đó đi thẳng vào văn phòng chủ nhiệm.

Lúc trước anh đã xin nghỉ không lương rồi mới đi, bây giờ về rồi, đương nhiên phải đến chỗ chủ nhiệm để trả phép.

Không còn ngày nghỉ, lại tiếp tục có lương.

Cửa văn phòng chủ nhiệm mở toang, Lục Tân đi đến trước cửa văn phòng, rướn cổ nhìn vào xem chủ nhiệm đang chăm chú đọc gì trên máy tính.

Sau đó cười nói: “Chào chủ nhiệm…”

Chủ nhiệm không thèm ngẩng đầu lên, nói với giọng mất kiên nhẫn: “Tại sao đi vào mà không biết gõ cửa vậy?”

Lục Tân ngẩn ra, nói: “Ông mở cửa mà…”

“Cửa mở nhưng cậu dám…”

Chủ nhiệm mất kiên nhẫn ngẩng phắt đầu dậy, đột nhiên nhìn thấy Lục Tân đứng trước cửa nhìn mình cười cười.

“Rầm!”

Vài cọng tóc loe hoe trên đỉnh đầu chủ nhiệm bỗng nhiên dựng đứng, cả người giống như bị điện giật đứng phắt dậy khỏi ghế giám đốc, phản ứng đầu tiên của ông ta là tay ôm lấy ngực lùi về sau một bước, chợt trong ánh mắt lóe lên tia hưng phấn, ông ta bước hai ba bước lao về phía trước, mạnh đến mức đẩy ghế giám đốc sang một bên, kích động chào đón: “… Nhanh nhanh vào trong đi, ngồi ngồi ngồi.”

“Được, được.”

Lục Tân cảm thấy sửng sốt, đưa tay gõ lên cửa kính đang mở hai cái, cười đi vào trong.

Anh vừa quay đầu đã thấy màn hình máy tính trên bàn làm việc của giám đốc hình như đang gọi điện với thám tử hay gì đó.

“Tiểu Lục à, cuối cùng cậu cũng quay lại…”

Chủ nhiệm cực kỳ nhiệt tình, đôi tay nắm tay Lục Tân, mời anh ngồi xuống sô pha, sau đó vội vã đi rót nước.

Thật ra Lục Tân cảm thấy hơi xấu hổ, nói: “Chủ nhiệm đừng gấp, tôi không khát...”

“Lúc trước tôi ra ngoài thăm người thân, đã xin nghỉ dài hạn, bây giờ vừa mới về, không biết vị trí làm việc của tôi…”

Lúc nói những lời này, thật ra anh thấy hơi thấp thỏm.

Bởi vì trước kia cũng từng xảy ra chuyện xin nghỉ không lương, đến lúc trở về thì đã mất vị trí làm việc.

Anh cũng lo lắng dù trước kia đã bàn là nghỉ tạm thời, nhưng đột nhiên bảo anh không còn việc làm nữa.

Nếu vậy chẳng phải anh.

… Lại phải động đến súng?

“Ôi chao, không thành vấn đề.”

Nhưng chủ nhiệm vừa mở miệng đã khiến Lục Tân yên tâm, thậm chí trán ông ta đổ mồ hôi, kích động nói: “Tiểu Lục, cậu cũng không biết tôi ngóng trông cậu về đến mức nào đâu, thậm chí tôi còn… Ôi, tóm lại về là tốt rồi, công ty không có cậu là không được!”

“Hả?”

Lục Tân cảm thấy có hơi bất ngờ: Thì ra cậu lại có vị trí quan trọng trong công ty đến thế sao?

Cũng đúng, dù sao cậu cũng là quản lý mà.

“Cậu đã giải quyết xong chuyện bên ngoài rồi?”

Lúc này chủ nhiệm lấy lá trà ngon mà ông ta giấu trong ngăn tủ ra ngâm cho Lục Tân một ly trà, hai tay cẩn thận bê đặt lên bàn trà nhỏ cạnh chỗ Lục Tân ngồi, sau đó không ngừng xoa hai tay, rồi hỏi với giọng kích động và lo lắng: “Lần này cậu quay về phục chức đúng chứ?”

“Vậy, trong khoảng thời gian này cậu đã chuẩn bị tâm lý đi làm lại bình thường chưa?”

“Đương nhiên rồi.”

Phản ứng của chủ nhiệm đã chứng thực tầm quan trọng của anh trong công ty, tâm trạng của Lục Tân cũng rất tốt, lập tức đồng ý ngay, nhưng rồi anh nghĩ đến bên phía bộ phận Thông Quan Đặc Biệt còn đang bận rộn, không biết sẽ yêu cầu anh đi qua giúp đỡ lúc nào, vì thế vội vàng bổ sung thêm một câu, nói: “Nhưng tôi không biết sau này có còn bận nữa hay không, có lẽ sẽ phải xin nghỉ phép một hai ngày… Tôi sẽ cố gắng không xin nghỉ hết sức có thể.”

“Không sao không sao…”

Chủ nhiệm thuận miệng đồng ý rồi ngồi xuống, sau đó hơi lo lắng hỏi tiếp: “Hôm nay cậu chắc chắn ở lại chứ?”

Lục Tân cảm thấy phản ứng của chủ nhiệm có hơi kỳ lạ, gật đầu nói: “Chắc chắn rồi.”

Đây là ngày đầu tiên anh về lại vị trí làm việc, sao có thể về sớm được chứ, chủ nhiệm cũng đâu phải không rõ tính anh.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Lúc này chủ nhiệm mới yên lòng, vui mừng thở dài: “Tiểu Lục, cậu đã cứu mạng tôi rồi đó…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận