Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 439: Người đàn ông còn đáng sợ hơn cả quỷ (1)

"Lần này xong chắc rồi..."

"Nói cái gì mà hai tiếng nữa trở vòng trở về, bây xem không biết đến sáng ngày mai có thể về lại được hay không!"

"Chú ơi, tôi cảm thấy có lẽ chú có khả năng bị đầu xe thu thập..."

"Mấy ngày gần đây ả ta luôn cằn nhằn liên miên, làm phiền chúng ta ra ngoài lục soát vùng đất hoang. Nếu như sáng ngày mai chúng ta không thể về kịp, chậm trễ hành trình của đội xe, với tính khí ấy của ả ta có khi nào sẽ thiến chúng ta luôn không, tôi nhắc nhở chú một chuyện..."

"Ông già nhà cậu bớt ở đây lải nhải đi, có biết là dọa người lắm không..."

"Chú ơi, chú là chú của tôi, ông già của tôi không phải là anh trai ruột của chú à..."

Dưới ánh trăng máu, chiếc xe tải lâm nguy dừng ven đường chỉ còn ngọn đèn chiếu về hướng xa xa.

Hai chú cháu ở trong xe đổ mồ hôi nhễ nhại, vừa lật xem bản đồ vừa cãi nhau.

Có thể thấy các con đường nhỏ trong bản đồ đã được bọn họ đồ lên.

Trong đó có một đường bắt mắt nhất.

Đó là khi bọn họ ra khỏi con đường chính, trải qua vài con đường nhỏ và các thôn xóm.

Theo lý thuyết, chỉ cần bọn họ dọc theo tuyến đường này trở về là có thể trở lại doanh địa.

Nhưng bọn họ rất chắc chắn bọn họ không hề đi sai, đi thử vài lần vẫn ở trong vùng đất hoang này.

Cảm giác này, giống như những con đường xung quanh, đột nhiên trở nên vô lý.

Rõ ràng đối chiếu trên bản đồ đã đi qua con đường này một lần rồi, nhưng cố tình lại xuất hiện vấn đề.

"Có chút phiền phức.."

Người trung niên nhìn bản đồ một hồi lâu, hít một hơi thật sâu rồi bịt mũi lại.

Bên trong cabin quả thực quá nồng.

Vội vàng hạ một cửa kính xuống để đón một chút không khí bên ngoài bay vào. Gió lạnh khiến đầu óc trở nên tỉnh táo hơn đôi chút.

Ông ta hít sâu một hơi rồi hạ giọng nói: "Chết tiệt, chúng ta đã đi qua hết mấy con đường này rồi, theo lý thuyết thì theo con đường nào cũng sẽ được ra ngoài, nhưng đi tới đi lui vẫn đến cái cây cổ thụ vặn vẹo này. Chuyện này.... rất tà môn!"

"Chú..."

Giọng người trẻ tuổi hơi run rẩy: "Trong câu chuyện xưa của chú, chú có nghe nói gặp quỷ đả tường có bị hậu quả gì không?"

"Hình như không có..."

Người trung niên nhỏ giọng nói: "Giống như là ngủ một giấc trong phần mộ, hoặc kết quả vẫn tìm được đường ra ngoài..."

Người trẻ tuổi vội hỏi: "Ra ngoài được sao?"

Người trung niên lắc đầu, nói: "Cũng có thể không thể, những người không đi ra không thể kể lại."

"A..."

"Đáng sợ quá đi..."

"Phi, dũng khí lên một chút, lúc này không thể sợ hãi..."

"Chú, chú càng nói tôi càng sợ..."

"Chú nhỏ tiếng khiến tôi cảm thấy lo lắng có thứ gì đó nghe thấy..."

"Nói thật, tôi thật sự,..."

Lúc này người trung niên hơi không thể kiềm chế nổi, thò đầu ra ngoài cửa xe nhìn, chỉ thấy hai màu trời và đất.

Trên bầu trời là vầng trăng máu cong vẹo, tĩnh mịch và kỳ dị.

Bên dưới, là một vùng đất hoang vu rộng lớn, một bóng tối khổng lồ, bao trùm lên mọi thứ trên trái đất, bao gồm bọn họ.

Mọi thứ bây giờ đã khiến trong lòng bọn họ bất an lo sợ.

Mà bên trong bóng tối không thể nhìn thấy đó, dường như sẽ có một thứ gì đó không rõ đột nhiên lao về phía bọn họ.

"Chú, cứ ở đây ngủ một đêm, thật ra tôi không sợ gì hết, chắc chắn ngày mai đầu xe sẽ đi tìm chúng ta."

Người trẻ tuổi không khỏi run rẩy nói: "Nhưng nếu chúng ta gặp chuyện gì đó..."

"tút tút tút tút tút..."

Ngay khi lời nói của người trẻ tuổi khiến người trung niên cũng trở nên căng thẳng, trong không gian yên tĩnh của vùng đất hoang bỗng nhiên truyền đến một tiếng động lớn. Trong lòng bọn họ đều sửng sốt, tim gần như nhảy lên cổ họng, vội vàng quay đầu ra nhìn.

Chỉ nhìn thấy phía xa có một vệt đỏ mờ nhạt, trong bóng tối dày đặc đến mức không thể nhìn xuyên qua, một tia sáng yếu ớt được thắp lên.

Ánh sáng đó rất xa không thể thấy rõ, nhưng có thể thấy nó đang chậm rãi đi đến chỗ của bọn họ.

Âm thanh của động cơ như ẩn như hiện, như thể đó là âm thanh duy nhất trong khu vực này.

Chỉ sau khi nghe thấy tiếng động cơ, hai người chú cháu họ mới nhận ra, trong khu vực này ngay cả tiếng kêu vang của côn trùng cũng không có.

"Chú, vậy.... là có người đến đây sao?"

Trong tiềm thức của người trẻ tuổi cảm thấy hơi kinh ngạc, những lời nói ra theo bản năng khiến người khác phát lạnh.

"Đây là nơi hoang vu, nửa đêm nửa hôm có người chạy xe máy đến đây làm gì?"

Trong lòng người trung niên cũng khẽ run lên, lập tức phản ứng kịp, trầm giọng nói: "Tắt lửa, rút súng ra, cẩn thận."

Người trẻ tuổi cũng phản ứng kịp, nhanh chút rút súng trên tay.

Cùng lúc đó, người đàn ông trung niên cũng đã tắt đèn xe, nhưng chìa khóa xe không rút ra được, động cơ cũng chậm chạp, dù bọn họ có kinh nghiệm trong vùng đất hoang này đi chăng nữa cũng không dám trực tiếp tắt máy. Trên thực tế, nếu như lúc này không bị con đường này làm cho choáng váng, trong lòng bị khủng hoảng nghiêm trọng thì đã sớm lái xe tránh đi rồi.

Ở trong vùng đất hoang này, không có lúc nào được lơ là cảnh giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận