Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 621: Kế hoạch thu hồi vật thí nghiệm (1)

"Kết thúc nha. . ."

“Đã hoàn thành việc xử lý sự kiện ô nhiễm đặc thù Bàn Đen.”

“Đã hoàn thành việc ghi chép cơ sở dữ liệu của vật thí nghiệm số 9 đã chạy trốn khỏi phòng thí nghiệm."

"Vực Sâu. . ."

". . . Chưa quan sát và kiểm tra được phản ứng rõ ràng!”

Ở phòng quan sát thí nghiệm số 5 của Viện nghiên cứu ở thành chính số hai của thành phố trung tâm.

Nhìn phía trên màn hình điện tử đang nhanh chóng quy về một số liệu kiểm tra đánh giá với biên độ giá trị thấp, hai nhân viên công tác ngồi trước máy vi tính thở dài một hơi, một trong số đó từ từ duỗi lưng một cái, xương cốt trong cơ thể kêu đôm đốp làm anh ta thoải mái đến mức rên lên một tiếng.

Một người khác cầm cuốn sổ giấy trong tay lên, bắt đầu tỉ mỉ điền số liệu lên trên:

“Sự kiện ô nhiễm đặc thù số 1022.

Địa điểm: Thủy Ngưu Thành.

Nguyên nhân gây ra: thí nghiệm cấm kỵ của Bàn Đen.

Trọng tâm: Sinh mệnh.

Mức độ uy hiếp: Cấp S.

Nhân viên thanh lý ô nhiễm: Đơn binh Thanh Cảng. Đã xác nhận là vật thí nghiệm số chín đã chạy trốn khỏi phòng thí nghiệm, kiểm tra ra có đặc tính vặn vẹo, đặc tính hoảng sợ, có thể xác nhận có một năng lực với thừa số màu đen có hoạt tính mãnh liệt lạ thường, không có đủ điều kiện quan sát, không có biện pháp nào để thu được đáp án cụ thể. Tạm thời ước tính, cấp bậc của năng lực là cấp S, nguy cơ mất khống chế 80%, kiến nghị: chấp hành kế hoạch thu hồi.

Sau đó anh ta tiện tay ném cuốn sổ về một bên, cười nói: “Có thể để bọn họ đưa vũ khí cấp S nhập kho rồi.”

"Đi thôi!"

Bọn họ cùng nhau hẹn: "Cũng không biết sườn xào chua ngọt đã bán hết chưa. . ."

"Nhiều hơn so với dự đoán của tôi ba phút…”

Ở khu chung cư của Viện nghiên cứu, trong một khu nhà mọc đầy những dây leo xanh trông rất bình thường không có gì lạ có một căn phòng được trang trí rất cổ kính, không giống như của người làm nghiên cứu mà giống như một căn thư phòng của một người làm nghiên cứu cổ văn lạc hậu, suốt ngày mặc đồ Đường, làm thơ nuôi chim cá.

Lúc này, trong thư phòng đang bày một cái bàn vuông.

Phía trên phủ lên một chiếc khăn trải bàn tơ lụa, đang có hai người ngồi đối mặt nhau, ngồi ở hai phương đông tây, chà xát bài mạt chược.

Phía đông, là một người trung niên mập mạp mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn.

Ông ta đeo một đôi kính nhỏ gọng đen tròn trịa, có hai mép râu cá trê ngắn củi, khi cười rộ lên thì cả đôi mắt đều hít lại thành một đường thẳng.

Đối diện ông ta là một nữ nghiên cứu viên có đôi môi đánh son màu đỏ rực và đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng mà quyến rũ. Dù cô ta chỉ mặc một chiếc áo thí nghiệm màu trắng rộng thùng thình cũng không thể nào che giấu được thân hình bốc lửa của cô ta. Tình cờ, một cái chân vắt chéo lên chiếc chân còn lại, thon dài mà hấp dẫn.

Chỉ có hai người, nhưng trên mặt bàn lại giống như là có bốn người đang xào bài.

Trên bàn, bài mạt chược cũng ào ào ào rung động, giống như là có tám cánh tay đang xào.

Cụ già mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn vừa xào bài, vừa cười híp mắt nói: "Xem ra vẫn là Lão Vương lợi hại, mười mấy năm đã có suy đoán và hiểu biết như vậy. Chỉ là ông ta thật không biết cách dạy học sinh, chỉ coi trọng năng lực mà không chú ý đến bồi dưỡng đạo đức và tư cách. Bàn Đen làm ra động tĩnh lớn như vậy, tôi nghĩ nên nhắc nhở Tổng sở hành chính phải siết chặt quản lý với thí nghiệm cấm kỵ này.”

"Ôi. . ."

Nữ nghiên cứu viên lãnh diễm khinh thường cười lạnh: "Giả bộ hồ đồ quá lâu, cẩn thận từ giả vờ mà thành đồ ngốc thật.”

Ông già bị mắng vẻ mặt xấu hổ, râu cá trê rung rung nhìn nữ nghiên cứu viên lãnh diễm một vòng sau đó thu tầm mắt lại.

Nhỏ giọng thầm thì: "Xem ra, tôi cũng phải tăng cường bồi dưỡng phẩm chất đạo đức của học sinh mình mới được…”

Bài được xếp thành một hàng, hai tấm bài bay lên, rơi vào mặt phía nam của bàn mạt chược.

Giống như là có một bàn tay vô hình cầm lấy, đồng thời vang lên một giọng nói tinh tế:

"Viện nghiên cứu cứ mê muội để mặc cho dã tâm của Sở hành chính ư?”

Ông già mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn cũng bắt bài, tay đưa hơi nhanh một chút bị người phụ nữ lãnh diễm đánh khẽ lên tay một cái.

Ông tôi ngại ngùng rụt tay lại, cười nói: “Thế giới này chính là như vậy mà, nơi có con người sẽ có tranh giành quyền lực. Với vai trò là phái cầm quyền trong Tổng sở hành chính mà bọn họ lại luôn bị Viện Nghiên cứu chèn ép, làm việc bó chân bó tay, thực hiện một mệnh lệnh hành chính mà khó khăn trắc trở. Thế nên trong lòng bọn họ tích lũy bất mãn càng ngày càng nhiều, cuối cùng bùng nổ, muốn thu hồi quyền lực không phải là điều hết sức hợp lý sao?”

“Tôi cho là chúng ta không nên can thiệp quá nhiều vào hành vi của bọn họ. Việc theo đuổi quyền lực này nghe thì không hay lắm nhưng cũng có sự tồn tại tất yếu riêng. Bên trong một trật tự xã hội bình thường và hoàn chỉnh cũng cần có một số kẻ có dã tâm như thế tồn tại…”

"Chúng ta không thể nhẹ nhàng mà nói bọn họ làm như thế là không đúng, nhưng lại không thể phủ nhận sự tồn tại của bọn họ là hợp lý.”

Nữ nghiên cứu viên lãnh diễm liếc mắt nhìn ông già, cười lạnh một tiếng: “Để một đám ngu xuẩn nắm lực lượng trong tay là một chuyện rất nguy hiểm.”

“Đám ngu xuẩn này có ý định muốn nắm lực lượng trong tay đồng thời cũng là một chuyện rất nguy hiểm.”

"Nhưng theo một khía cạnh nào đó, chúng ta nắm quyền lực cũng có nguy hiểm tương tự.”

Ông già mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn dựng bài của mình lên, trên mặt lóe lên vẻ hưng phấn, giọng nói cũng có vẻ cao hơn: "Để người có hiểu biết đi làm chuyện am hiểu, cho dù là chính trị hay là nghiên cứu. Nhưng bất kỳ bên nào đi nhúng tay chuyện của một bên khác cũng đều là một việc ngu xuẩn, cũng là một chuyện nguy hiểm. Tôi vẫn luôn không đồng ý Viên Nghiên cứu thử tham gia những sự kiện mang tính hành chính và ngược lại cũng như thế.”

“Đơn giản mà nói, so với việc trong Tổng sở hành chính có một bộ phận muốn nắm giữ viện nghiên cứu thì ngược lại, việc có người trong Viện Nghiên cứu muốn đạt được nhiều quyền lực hơn nguy hiểm hơn rất nhiều. Bọn họ sẽ chỉ hại chết một bộ phận người, còn chúng ta… sẽ hại toàn bộ thế giới.”

"Viện nghiên cứu có những chuyện mà chính mình phải giải quyết không, có sức lực để nhúng tay quá nhiều."

"Phải nhớ rằng, quyền lực là nguồn ô nhiễm lớn nhất!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận