Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 98: Thật nhiều đồ chơi

"Được rồi đó!"

Nhìn thấy ngón tay và thậm chí cả lòng bàn tay của Hứa Tiêu Tiêu đã rơi xuống đất, Lục Tân nói lên một câu.

Kể từ lúc Hứa Tiêu Tiêu bắt đầu chĩa súng vào mình, em gái đã treo lơ lửng trên đỉnh đầu cô ta và nhìn cô ta đầy ác ý. Chỉ là bây giờ em gái rất thích chơi với mình, lại ngoan ngoãn hơn trước rất nhiều nên cho đến khi mình gật đầu cô mới ra tay.

Cũng không biết có phải trong lúc kiểm tra khi trước từng chơi qua tháo súng một lần nên rất ghiền đối với điều này hay không, vừa nhảy xuống, cô đã lập tức tháo súng trên tay Hứa Tiêu Tiêu ra, hơn nữa có vẻ như việc tháo súng là không đủ, nên tiện tay tháo cả lòng bàn tay Hứa Tiêu Tiêu xuống.

Nếu không phải bản thân ngăn cản kịp thời, Lục Tân tin chắc cô em gái sẽ tiếp tục tháo dọc theo cánh tay cô ta lên phía trên.

Cho dù là đối với Lục Tân hay là cô em gái, thì đây là một chuyện nhỏ.

Nhưng giám đốc Lưu béo, với cả ông Hứa rõ ràng là kinh hãi. Họ chợt lùi về sau và nhìn Lục Tân như nhìn thấy ma. Chân ông Hứa lại càng mềm nhũn ra, suýt té. Ông ta hoảng sợ nhìn con gái, bàn tay phải chỉ còn lại trơ trụi một cổ tay, máu tươi phun ra gấp gáp. Dường như không dám tin, ông ta chợt vứt gậy và bước tới ôm lấy cô ta.

Nhìn thấy máu chảy ra ào ạt từ cổ tay trơ trụi của con gái, ông ta cảm thấy hơi choáng váng một lúc.

"Sao cậu có thể... sao cậu có thể như vậy?"

Ông ta hét lên với Lục Tân, cũng không phải cực kỳ sợ hãi, hay cực kỳ tức giận.

Còn Lục Tân thì chỉ hơi nhíu mày, nhìn em gái đang ngoan ngoãn ngồi xổm ở bên, anh không trách cô mà nghiêm túc nhìn ông Hứa, nói: "Là cô ta uy hiếp tôi trước, vả lại thành thật mà nói, tôi đã gắng hết sức để bảo vệ cô ta rồi!"

Lời này rất chân thành và cũng là lời nói thật.

Tuy nhiên, ông Hứa rõ ràng là có chút nghe không lọt lời giải thích của anh, ông ta càng nhìn chỉ càng thêm đau lòng và giận dữ hét lên:

"Cho dù cậu là người của bộ phận đó, cậu thực sự nghĩ rằng có thể làm tổn thương con gái của tôi như thế này?"

Lục Tân nhận thấy những thay đổi xung quanh, chậm rãi lắc đầu nói: "Tốt hơn là chúng ta không nên như thế này!"

Lục Tân thực sự không hy vọng mọi chuyện trở nên quá lớn, như vậy không tốt.

Chủ yếu là không tốt cho ông Hứa này.

Nhưng rất rõ ràng, nhìn thấy tay con gái bị thương, và hơn hết là thái độ của Lục Tân lúc này, khiến ông ta lo nghĩ đến chuyện khác, lúc này ông ta đã vô cùng tức giận, theo giọng nói run rẩy khi hét lên của ông ta, tiếng bước chân dồn dập về phía nơi này lập tức vang lên xung quanh biệt thự, trông rộng lớn nhưng có vẻ hơi trống trải.

Trên tầng hai, rèm cửa được mở ra, có một nòng súng tối tăm nhắm vào Lục Tân.

Người cầm khẩu súng trên tay là quản gia hiền lành lúc trước.

Xung quanh là tiếng ủng giẫm lên bãi cỏ và sàn bê tông, trong bóng tối nơi ánh đèn không thể chiếu tới, rất nhiều người đang vội vã chạy tới, hơn nữa có thể nghe thấy rõ rệt tiếng cọ xát giữa vải cứng với súng ống trong lúc họ chạy.

"Đồng chí lục, không đến mức này..."

Và khi tiếng động vang lên, giám đốc Lưu béo đã nhanh chóng lùi lại.

Ông ta trông có vẻ căng thẳng và vội vàng nói: "Tốt hơn hết là cậu mau xin lỗi ông Hứa..."

Lục Tân cau mày không nói gì.

"Đùng!"

Cũng ngay lúc này, một tiếng súng đột nhiên vang lên.

Phía trên tầng hai, một viên đạn đột ngột bay ra và bắn thẳng vào đầu Lục Tân.

Quản gia có vẻ ngoài đứng đắn và nói năng từ tốn đó.

Ông ta lại giết người không chút lưu tình.

...

...

Tốc độ của viên đạn nhanh như vậy, đặc biệt là trong tình huống gần như vậy, thông thường theo tiếng súng vang lên, người cũng sẽ chết cùng lúc đó.

Nhưng cũng ngay trong khoảnh khắc tiếng súng vang lên, Lục Tân bất chợt nghiêng đầu.

Động tác này vừa nhanh vừa lạ, giống như xương cốt của anh bỗng dưng bị gãy, đầu đột ngột ngã về một bên.

Cũng chỉ né tránh như vậy, viên đạn kia bay xuôi theo gò má anh.

Trên nền gạch đá cách phía sau anh ba bốn mét, một dãy đốm lửa nhỏ bắn ra, hất bay một viên đá to bằng nắm tay.

Cảnh tượng đột ngột và có chút kỳ quặc này khiến cả ông Hứa và giám đốc Lưu béo trợn to hai mắt.

Họ nhìn Lục Tân với vẻ khó mà tin được.

Quản gia nổ súng ở tầng hai thậm chí còn tưởng rằng mình bị hoa mắt và chớp chớp mắt theo bản năng.

Ngay sau đó, ông ta cầm súng bằng hai tay và nhìn chằm chằm xuống phía dưới, chuẩn bị bắn phát thứ hai.

Nhưng lúc này lại phát hiện bóng dáng Lục Tân đã biến mất.

Vẻ mặt ông ta lập tức căng thẳng, cầm súng bằng cả hai tay, nhích nửa người trên đến gần cửa sổ, từ từ ngó xuống.

Tầm nhìn của ông ta mở rộng từng chút một, nhưng ông ta vẫn không nhìn thấy Lục Tân.

Ngược lại là ở phía trước, ông ta nhìn thấy nhóm nhân viên y tế và giám đốc Lưu béo đang trốn ở một bên.

Bắt gặp ánh mắt của họ.

Tất cả đều nhìn về phía mình.

Quản gia đột nhiên phản ứng lại, cúi đầu nhìn xuống, thấy sát vách phía dưới cửa sổ, Lục Tân đang nằm bò trên tường không dựa vào bất cứ thứ gì, chỉ cách ông ta chừng hai mươi xăng-ti-mét, lặng lẽ nhìn bản thân.

"Là người hay ma?"

Quản gia sửng sốt trong chốc lát, vừa vội vàng rụt người lại, vừa nâng súng lên.

Nhưng ý nghĩ rụt người lại vừa nảy ra, Lục Tân đã vươn tay ra túm lấy cổ ông ta, kéo thật mạnh, cả người ông ta đã ngã ra khỏi cửa sổ, lúc này cả hai đều ở trên không, Lục Tân túm lấy tay ông ta kéo ngược về sau, thuận thế đá vào đùi ông ta, sau đó lấy đà đáp xuống, đè đầu ông ta xuống, rồi lại ôm lấy eo ông ta...

Khi quản gia rơi xuống đất, Lục Tân đã đặt cả hai tay lên người của quản gia, giẫm nhẹ và bật lên phía trên.

“Bịch” một tiếng ngột ngạt, quản gia ngã xuống đất.

Ông ta trông như thể đã biến thành một quả bóng.

Hai tay vặn vẹo thành một góc hai trăm bảy mươi độ, đưa qua giữa hai chân ôm lấy cổ, nhưng hai chân lại lộn ngược bắt chéo thành hình chữ "X" kỳ quái, vào lúc này, các khớp tay chân đều vặn vẹo đến mức nhất định, lưng và đầu tựa vào nhau, cả người như dính lại vào nhau.

Điều quan trọng nhất là ông ta vậy mà vẫn chưa chết, cũng không có hôn mê.

Ông ta chỉ hét lên kinh hoàng trong vô thức và không ngừng lăn lộn trên mặt đất như một quả bóng gấp.

Thậm chí tay ông ta vẫn đang nắm chặt bán súng, nhưng họng súng lại chĩa vào đầu mình.

"Lâm..."

Vẻ ngoài đáng sợ của quản gia thực sự khiến giám đốc Lưu béo và ông Hứa hoảng sợ.

Ngay cả con gái ông ta vẫn chưa đau đến ngất đi, cũng bị hình dáng vô cùng kích động này dọa sợ đến quên hét lên.

Tuy nhiên cũng vào lúc này, đám vệ sĩ ở vòng ngoài cũng đã chạy tới vùng lân cận.

Đột nhiên nhìn thấy một bóng người vặn vẹo kinh khủng ngã xuống đất, họ kinh hãi sởn gai ốc, đồng loạt giơ súng lên.

Vì ban đêm nên súng của họ đều được lắp đặt đèn pin nhỏ và sáng.

Ánh sáng của một số đèn pin chiếu đi cùng lúc, chiếu sáng Lục Tân còn ở giữa không trung, đồng tử đen nhánh, vẻ mặt quái dị tà ác.

Trong cơn hoảng loạn, đạn bay vụt ra.

Sau đó trên mặt Lục Tân đột nhiên lộ ra vẻ phấn khích.

Rõ ràng là không có ai nói chuyện, nhưng ai đó trong số vệ sĩ lại lờ mờ nghe thấy giọng nói vui vẻ của một cô bé ở xung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận