Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 313: Phòng thí nghiệm nhạt (2)

Lục Tân chậm rãi bước đi, cảm nhận được sự trống trải của hành lang này.

Những âm thanh khác nhau đó biến mất một cách kỳ lạ khi anh đến gần.

Nhưng lại bất ngờ xuất hiện trong lúc không để ý đến.

Khi đi đến cuối hành lang, anh từ từ đẩy cánh cửa khép hờ đó, và rồi ánh đèn sau cánh cửa lập tức sáng lên.

Lục Tân thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng roẹt roẹt của dòng điện chạy qua đèn sợi đốt.

Vừa đẩy cửa ra, Lục Tân liền nhìn thấy một thứ màu đen trên mặt đất.

Anh hơi giật mình, nhìn kỹ mới phát hiện đó là một người có thân hình vặn vẹo.

Trên người hắn phủ đầy vật chất màu đen, nhìn không ra hình dáng vốn có, chỉ có thể thấy hắn mặc áo blu trắng, là một người đàn ông, thân thể vặn vẹo thành hình dạng kỳ quái, miệng há to, còn có thể cảm nhận được sự sợ hãi trước khi chết của hắn.

Lục Tân nhìn hắn một lúc, nhìn thấy trước ngực trên áo blu trắng trên người hắn có một cái huy hiệu.

Trên huy hiệu chưa bị che phủ hoàn toàn, mơ hồ có thể nhận ra các chữ "Mặt trăng đỏ", "Dự án", "Nghiên cứu".

Lục Tân không định nhặt nó lên, anh hơi ngẩng đầu lên thì thấy phía trước là một dãy các cửa phòng đóng chặt, giống như một nhà tù, hay là phòng bệnh, chỉ là rất nhiều cửa phòng bệnh đều đã bị mở ra và mặc cho gió mở ra khép lại.

Một số ô cửa có kệ kim loại úp ngược, xung quanh là những viên thuốc vương vãi, chất thành đống dưới đất.

Một số cửa ra vào có vết máu bắn tung tóe, thậm chí có thể nhìn thấy cả những vết xước do móng tay của người ta trên cửa.

Lục Tân cảm thấy hơi bối rối, cố gắng nhìn kỹ thì thấy một nơi xa hơn còn có ba cánh cửa.

Chúng không được mở ra, mà là đang đóng chặt.

Sự phấn khích, hay sự căng thẳng trong lòng trở nên mãnh liệt hơn.

Lục Tân sải bước đi về phía trước, có thể cảm giác được hai chân mình đang không kiềm được run lên.

Anh đi đến trước cánh cửa đầu tiên không mở ra.

Sau đó, anh áp mặt vào cửa sổ, kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng, cẩn thận nhìn vào bên trong.

Căn phòng tối om, chỉ có thể mượn ánh sáng ngoài hành lang để nhìn và bên trong thì thấy có rất nhiều dụng cụ và bàn mổ, trong góc của căn phòng dường như còn có thể nhìn thấy một số đồ chơi thú nhồi bông bị xé nát, vứt đầy mặt đất chỗ này một mảnh chỗ kia một mảnh.

Những cảm xúc lạ lùng, giống như ngọn lửa, đang liều lĩnh trỗi dậy.

Lục Tân cảm giác được cái bóng tàn nhẫn của hệ tạo giấc mơ bị mình cưỡng ép kéo lại không cho phép rời khỏi, lúc này đã sợ hãi lên đến đỉnh điểm, nó đang ra sức giãy giụa, lăn lộn la khóc om sòm, muốn nhanh chóng thoát ra ngoài.

Nhưng Lục Tân lại dốc toàn sức lực kéo giữ nó lại, ép nó giúp mình ổn định giấc mơ này.

Sau đó anh kiễng chân tiếp tục nhìn về phía thế giới sau cánh cửa đóng chặt, bất giác tìm kiếm thứ gì đó.

Anh cảm giác được nhất định phải có thứ gì đó trong căn phòng này...

"Xẹt!"

Đúng lúc này, trên cửa sổ mà Lục Tân đang áp mặt nhìn đột nhiên xuất hiện một đôi mắt.

Đó là một đôi mắt lộn ngược đầy tròng trắng.

Cũng vào lúc này, Lục Tân cảm giác thấy cảm giác quen thuộc lạ thường.

Thậm chí có chút khổ đau kỳ lạ bỗng chốc tràn vào trong tâm trí anh, nhấn chìm mọi ý thức của anh.

Nhưng cũng ngay lúc này, trong tay Lục Tân đột nhiên trống rỗng.

Đồng thời, đầu anh bắt đầu đau nhức, thế giới xung quanh anh bắt đầu sụp đổ từng tấc một.

Anh đang trở lại thế giới hiện thật.

Cái bóng mà anh cưỡng ép kéo giữ trong tay đã hoàn toàn biến mất vào lúc này.

Việc tạo ra một giấc mơ như vậy dường như đã tiêu tốn rất nhiều sức lực của nó, mà nó lại bị Lục Tân cưỡng ép giữ lại không thể rút ra, kết quả Lục Tân lại mượn sức mạnh của nó để gắng gượng ở lại trong giấc mơ đó khoảng hai mươi giây, mà hai mươi giây này được duy trì đều dựa vào sự tiêu hao sức mạnh của nó, cuối cùng, khi Lục Tân nhìn thấy đôi mắt kia thì lực lượng tinh thần của nó đã cạn kiệt.

Bên tai Lục Tân bắt đầu có tiếng khóc, tiếng gào của phụ nữ, cùng với tiếng khuyên can của vệ sĩ ở ngoài cửa.

Anh nhìn trái, nhìn phải và thấy rằng mình đã trở lại hiện thực.

Vô thức giơ đồng hồ đeo tay lên xem, mới nhận ra bản thân mới vừa rồi thực ra mới trải qua chưa đầy ba giây.

Vừa rồi lúc bị bàn tay tái nhợt kia kéo lấy, bản thân đã bắn về phía nữ thư ký, điều này khiến cho nữ thư ký nằm trên mặt đất khóc lớn, chưa tới ba giây đã bắt đầu rơi vào trạng thái nửa hôn mê, tất nhiên không làm gì được mình. Còn vệ sĩ ở ngoài cửa, nghe thấy tiếng súng, cũng sợ hãi nhanh chóng núp ở hai bên cửa, ở bên ngoài hét lớn: "Xin anh hãy kiềm chế bản thân..."

"Nổ súng trong thành phố là phạm pháp..."

"Người của sở cảnh vệ đã tới, anh vẫn còn cơ hội quay đầu..."

"Đừng kích động."

Mọi thứ không nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, nhưng Lục Tân đột nhiên có cảm giác mất mác lạ thường.

Một lúc sau, anh mới ngồi xuống ghế với vẻ hơi chán nản.

Mặc dù những gì trải qua vừa rồi chỉ là một giấc mơ, hơn nữa thời gian vô cùng ngắn, nhưng cảm giác đó vẫn luôn bao trùm lấy anh.

Ngồi một lúc, anh mới hơi phản ứng lại, cảm thấy ánh mắt mình có chút khác thường.

Anh vô thức đưa tay ra chạm nhẹ vào khóe mắt, chỉ thấy trên ngón tay có một chút chất lỏng trong suốt như pha lê.

Hóa ra mình đã khóc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận