Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 882: Tiếng ca ở dưới đáy biển sâu (2)

Thấy thời gian cũng sắp không sai biệt lắm, những người khác cũng không nói gì nữa mà đi ra gần cửa sổ.

Để tiện cho việc quan sát, phòng chỉ huy của tàu chiến ở thành phố Thanh Cảng so với boong của Hải Thượng quốc cao hơn rất nhiều, vì vậy bọn họ có thể nhìn thấy boong tàu của Hải Thượng quốc từ độ cao của phòng chỉ huy.

Chỉ thấy cả một vùng nước đen không nhìn thấy giới hạn và một mảnh của chiếc tàu của Hải thượng quốc, tất cả đều tối đen như mực, chỉ có một ít ánh đèn rọi của tàu chiến quét qua.

Mặt trăng đỏ trên biển đặc biệt rõ ràng và nặng nề, nằm ở trên đỉnh đầu của mọi người.

Những người đàn ông lười biếng và bị tê liệt đó lúc này vẫn còn đang nằm rải rác khắp boong tàu, cho dù nằm ngửa hay nằm sấp thì cũng giống như những bao tải rách nát hoặc những con hải mã đang thối rữa, trên người bọn họ không hề có một dấu vết giận dữ của con người với sức sống nào, không khí trên đó rất tĩnh lặng.

"Sẵn sàng đi..."

Khi thời gian đến 7 giờ 58 phút, Giáo sư Bạch nhẹ giọng nhắc nhở tất cả mọi người.

Trong toàn bộ trung tâm chỉ huy, tất cả mọi người đều chờ đợi với hơi thở dồn dập, yên lặng ngắm nhìn boong tàu.

Hai phút trôi qua thật nhanh chóng, hoặc có thể nói là cũng không biết có thật sự chính xác thật sự là mọi chuyện bắt đầu vào lúc tám giờ hay không, Lục Tân cách chiếc mặt nạ thủy tinh của bộ đồ bảo hộ, nhìn thấy trên boong tàu đáng lẽ ra phải tĩnh lặng vô hồn kia đột nhiên xuất hiện những động tác nhỏ. Anh lập tức định thần lại, nhìn chăm chú vào boong tàu, anh nhìn thấy mấy người đàn ông của Hải Thượng quốc đột nhiên khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu lên như thể bọn họ nghe thấy được cái gì đó vậy.

Có một chút phấn khích trong những đôi mắt ban đầu vốn dĩ vô cảm đó.

Ngay sau đó, càng ngày càng có thêm nhiều người ngẩng đầu lên, giống như một mảnh thối rữa bị đánh thức vậy.

Không chỉ ngẩng đầu lên mà vẻ mặt của bọn họ cũng nhanh chóng trở nên phấn khích và hoạt bát hơn nhiều, có một số chú ý lắng nghe, trong khi những người khác đang cố gắng chống đỡ thân hình gầy yếu của mình để đứng lên khỏi boong tàu, hướng về phía Mặt Trăng khổng lồ màu đỏ, dang rộng vòng tay của bọn họ.

Dần dần, nó như thể là nước biển đang sôi trào.

Lục Tân nhìn thấy trên boong thuyền đó, động tác của đàn ông Hải Thượng quốc rất nhanh, càng ngày càng trở nên hưng phấn, có người đã bắt đầu vẫy tay dậm chân nhảy múa rồi, biểu cảm trên mặt đều là vô cùng mãnh liệt và si mê, hoàn toàn trái ngược với khung cảnh ban ngày lúc mà bọn họ chết lặng vô hồn, có người hét lớn lên, có người luống cuống tay chân điên cuồng cầm lấy bình rượu, mạnh mẽ ném nút chai đi, rồi đổ thẳng vào miệng.

Một số người trong số họ bắt đầu gõ mạnh vào boong tàu, như thể đang chơi một loại nhịp điệu nào đó.

Nhiều người cũng bắt đầu nhảy trên boong, tay trong tay, vui vẻ và say sưa nhảy múa.

Bang! Bang! Bang!

Boong tàu phát ra âm thanh nặng nề và như bị xé rách khi bọn họ bước lên nó.

Trên mặt đất xung quanh, thậm chí còn có xác của đồng bọn bị bọn họ giẫm nát thành những mảng da thịt, nhưng không một ai thèm để ý tới.

Trong bộ đồ bảo hộ, Lục Tân không hề nghe thấy bất kỳ chuyển động nào, xung quanh chỉ là một sự im lặng đến chết người.

Nhưng Hải Thượng quốc trước mặt anh, những con người đang đứng dưới ánh trăng đỏ, dường như đang tổ chức một bữa tiệc cuồng tín thầm lặng nào đó.

Sự điên cuồng đó có tác động đến thị giác của người khác một cách rùng rợn.

Lục Tân đột nhiên cảm thấy hình như có chút ngột ngạt.

Đó là một loại cảm giác bị ức chế, như thể có một âm thanh nhàn nhạt, nhưng lại không hề rõ ràng.

Anh lặng lẽ đứng trước cửa sổ phòng chỉ huy, chăm chú quan sát lễ hội vô cùng cuồng nhiệt của một đám đàn ông.

Anh không biết từ khi nào, lòng bàn tay của anh đã từ từ được đặt lên trên chiếc mũ bảo hộ.

Sau đó, anh từ từ kéo khóa xuống, khóa kéo được mở ra và chiếc mũ bảo hộ được anh cởi ra một cách nhẹ nhàng.

Trong khoảnh khắc, một giọng hát vô cùng trong trẻo lọt vào tai anh.

Đó là giọng hát của một người phụ nữ, âm thanh thanh toát, ngân nga nhẹ nhàng, nhưng không có âm tiết cụ thể nào cả.

Với âm thanh của bài hát này, Lục Tân cảm thấy như có một luồng nhiệt yếu ớt đang từ từ dâng lên trong cơ thể mình.

Trong đầu Lục Tân bỗng thoáng chốc xuất hiện ảo giác.

Như là anh được một người phụ nữ hoàn mỹ nhẹ nhàng vỗ về từ tận thân tâm, từng lỗ chân lông trên người đều có cảm giác tê dại, dục vọng nguyên thủy nhất cũng bị đánh thức, nhưng so với loại dục vọng kia còn mạnh hơn gấp vạn lần.

Thậm chí lúc này anh còn cảm thấy bị co rút nhẹ và co giật ở tay chân.

Trong lòng anh đang dâng lên một niềm khao khát vô tận.

"Soạt soạt..."

Vào đúng lúc này, âm thanh đóng lại rõ ràng của chiếc khóa kéo được vang lên, bên tai Lục Tân lập tức trở nên yên tĩnh trở lại.

Anh mạnh mẽ ngẩng đầu lên, liền thấy mẹ anh đã xuất hiện ở bên cạnh anh từ lúc nào, sánh vai cùng anh ngắm nhìn vầng trăng đỏ bên ngoài cửa sổ.

"Vẫn chưa đến lúc nha..."

Bà có thể cảm nhận được ánh mắt của Lục Tân, nên khẽ cười nhắc nhở.

Sắc mặt của Lục Tân hơi thay đổi, lập tức có phản ứng, anh nhẹ nhàng đem mũ bảo hiểm bỏ sang một bên.

"Loại ô nhiễm này thật sự là đáng sợ kinh người ..."

Nhìn đoàn người đang điên cuồng co giật của Hải Thượng quốc ở bên ngoài, anh không hề cảm thấy kỳ quái, mà trong lòng sinh ra một cảm giác đồng tình.

Cùng lúc đó, Giáo sư Bạch và những người khác cũng phát hiện mũ bảo hiểm của Lục Tân đã thực sự được cởi ra, và anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ trong trạng thái xuất thần.

Nhất thời, bọn họ vô cùng sửng sốt, trong mắt truyền tới sự lo lắng.

"Cũng may, thật may là đơn binh tiên sinh cũng không làm cái gì khác ..."

"Mặc dù thật không đúng, nhưng vừa rồi tôi cũng có một loại lo lắng ..."

"Đề phòng anh ta không thể tự mình nhịn được sự ô nhiễm này và thu phục nó, vậy thì còn thí nghiệm vào ngày mai phải làm sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận