Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 822: Nhân viên mẫu mực (2)

“Nghiêm trọng như vậy sao?”

Lục Tân thấy hơi ngạc nhiên, vì thế càng khắc sâu tầm quan trọng của anh trong công ty hơn nữa.

Sau khi bàn bạc xong việc phục chức với chủ nhiệm, rồi Lục Tân chính thức ký vào chấm công, tảng đá nặng nề trong lòng anh đã rơi xuống, quay về văn phòng của mình.

Trước kia anh chưa dùng văn phòng nhỏ này được mấy ngày, thế mà họ còn giữ chỗ lại cho anh, anh rướn cổ vào trong nhìn thử, thậm chí đồ bên trong cũng không thay đổi, nếu anh biết sớm thì lúc trước đã không cần gấp gáp xóa sạch dữ liệu trong máy tính.

Cũng may vẫn còn có bản sao.

Anh ngồi xuống ghế xoay, sau đó thầm thở phào.

Cảm giác có công việc thật tốt.

Cũng vào lúc này, thư ký của chủ nhiệm Lưu lại lặng lẽ chạy vào trong văn phòng của ông ta, sau đó đóng cửa lại, vẻ mặt hai người ngập tràn ngạc nhiên và kích động: “Hay quá, suýt nữa tôi đã phái trinh sát đi tìm cậu ta về…”

“Mau, cậu mau đi canh chừng cậu ta đi, đừng để cậu ta chạy mất.”

“Tôi gọi điện thoại...”

Lục Tân mở máy tính lên, nhìn giao diện quen thuộc, cảm giác được một niềm vui như tiểu biệt thắng tân hôn.

Nhưng vui mừng được một lúc, anh lại chìm vào im lặng, bây giờ anh phải làm gì đây?

Lúc nãy, cấp trên vẫn chưa giao công việc cụ thể cho anh.

Nếu không thừa dịp bây giờ rảnh rỗi mình viết báo cáo cho bộ phận Thông Quan Đặc Biệt nhỉ?

Giờ ngẫm lại thì còn rất nhiều công việc chờ mình làm đó.

Ngoại trừ viết báo cáo công việc, bây giờ mình còn cần chỉnh sửa lại báo cáo thu được từ quân đội thành phố Thanh Cảng mà mình đã đồng ý trước đó.

Có điều, ngay ngày đầu tiên nhậm chức mà đã xử lý một công việc khác, có vẻ như không tốt lắm.

Lục Tân nghĩ vậy thì mở máy tính để bàn lên, tải game xếp hình Tetris về lại.

Cả một buổi sáng yên bình và thoải mái.

Thật ra Lục Tân vẫn luôn chờ chủ nhiệm hoặc quản lý hạng mục nhanh chóng sắp xếp công việc cụ thể cho anh, nhưng không ngờ rằng chờ hết cả buổi sáng mà họ chẳng đến, vì thế tâm trạng của anh lập tức trở nên thoải mái hơn.

Có một cảm giác sáng nay hời to.

Chỉ là đến buổi chiều, mới vừa qua giờ cơm trưa, cảm giác yên bình và thoải mái đã lập tức bị làm phiền.

Một chiếc xe đầu nhọn dừng dưới lầu công ty, sau đó có một người lao nhanh xuống xe, chạy vào trong hàng hiên, sau khi nhìn thấy chiếc xe điện mini màu hồng phấn thì hơi nhíu mày, rồi bước nhanh lên cầu thang, đi thẳng vào trong văn phòng liếc mắt nhìn xung quanh, dưới ánh mắt ngạc nhiên và hoảng loạn của đám nhân viên, và chủ nhiệm Lưu lao từ trong văn phòng ra đón tiếp thì ánh mắt người đó vẫn không dừng lại.

Ông ta thở phào một hơi, vọt hai bước đến trước cửa văn phòng, cất cao giọng gọi: “Tiểu Lục…”

Sau đó có người đẩy mạnh cửa văn phòng ra, lí nhí gọi: “…Anh!”

“Xì xào…”

Lục Tân hoảng sợ, cuống quít tắt màn hình máy tính, sau đó oán trách: “Tại sao không gõ cửa?”

Người mở cửa văn phòng ngẩn ra một lúc, sau đó luống cuống đóng cửa lại, gõ của hai cái rồi mới đi vào.

“Anh Tiểu Lục, cuối cùng anh cũng đã về...”

Trên mặt phó tổng giám đốc Tiêu Viễn ngập tràn ngạc nhiên vui vẻ và kích động.

“À, phó tổng giám đốc Tiêu...”

Lúc này Lục Tân mới kịp phản ứng lại, do anh bất cẩn đã dọa cấp trên sợ, vội đứng dậy đón tiếp.

“Sao cậu lại đến đây?”

“Em…”

Phó tổng giám đốc Tiêu nghe Lục Tân chất vấn, trong lòng lập tức chột dạ, nói: “Em nghe nói anh đã về, vì thế đến thăm anh.”

“Hửm?”

Lục Tân thấy hơi ngạc nhiên, liếc mắt nhìn anh ta một cái.

Phó tổng giám đốc Tiêu càng chột dạ hơn, cứng nhắc chuyển sang đề tài khác, nói: “Nghe nói thời gian trước anh ra ngoài thăm người thân?”

“Ừ.”

Lục Tân gật đầu: “Tôi đến thành phố Trung Tâm thăm hỏi họ hàng thân thích.”

Phó tổng giám đốc Tiêu vội vã gật đầu, nói: “Anh có người thân ở thành phố Trung Tâm à, tìm được chưa?”

Thời buổi này ra khỏi thành đi thăm người thân là vấn đề nan giải, không phải ai cũng có điều kiện liên lạc qua điện thoại hoặc là gửi thư, cho nên có rất nhiều người khi đến thành phố khác thăm người thân mới phát hiện người thân ấy đã qua đời, hoặc là không tìm ra, đây là chuyện rất phổ biến.

Lục Tân gật đầu, cười nói: “Tìm được rồi, hơn nữa chúng tôi còn nói chuyện rất vui vẻ.”

“À à.”

Phó tổng giám đốc Tiêu thất thần gật đầu, giống như không biết phải tiếp chuyện thế nào.

Lục Tân nhìn ra anh ta có chuyện muốn nói, vì thế hỏi thẳng: “Cậu gấp như vậy là vì có công việc muốn giao cho tôi sao?”

“Công việc?”

Phó tổng giám đốc Tiêu sửng sốt một chút, sau đó bật thốt: “Sao em dám chứ…”

Nghe thấy câu trả lời này, Lục Tân nhìn thoáng qua văn phòng bên ngoài theo bản năng, nghĩ thầm nơi này không tiện nói.

Nếu để đồng nghiệp nghe thấy còn tưởng rằng anh bắt nạt cấp trên nữa đấy.

“Thật ra em muốn mời anh ăn bữa cơm...”

Có vẻ như phó tổng giám đốc Tiêu đang dốc hết sức tìm kiếm từ thích hợp, ánh mắt hơi lóe lên, nói.

Lục Tân nghe vậy thì thấy khá ngạc nhiên, híp mắt liếc phó tổng giám đốc Tiêu một cái.

Thân phận cậu bày ra đó, mà đòi mời tôi ăn cơm…
Bạn cần đăng nhập để bình luận