Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 924: Nữ vương thân thiện (2)

Bích Hổ đã sắp bật khóc đến nơi, anh ta không dám quay đầu lại nhìn hai người dâng trà lên cho mình.

Bây giờ cơ thể nữ vương đang từ từ lớn lên, năng lực cũng dần trở về.

Một tuần trước, cô ta đã bắt đầu có năng lực triệu hồi người chết.

Cho nên bây giờ mỗi lần anh đến đây đàm phán, đều sẽ bị vây quanh trong một đám người đã chết, thật ra Bích Hổ không lo lắng bọn họ đứng sau lưng rồi đột nhiên nhào lên cắn cổ mình một cái, nhưng thỉnh thoảng cứ có miếng thịt rớt trước mặt anh ta, đúng là khiến anh ta không thể chịu đựng nổi…

“Nữ... Nữ vương...”

Bích Hổ là người có năng lực hệ người nhện, có thể khống chế bản thân một cách hoàn mỹ, vì thế mà anh ta mới có thể cố gắng khiến bản thân không thể hiện sự hoảng loạn ra ngoài, nhưng đôi lúc giọng nói sẽ hơi run lên: “Nếu không, chúng ta cứ ký vào những điều khoản này đi, vậy thì mọi người đều sẽ càng yên tâm hơn, không phải sao?”

Nữ vương không nói gì, vẫn cắn răng rắc một miếng sô cô la lớn, ánh mắt cứ dần trở nên lạnh lùng.

“Thật ra tôi cũng hiểu...”

Bích Hổ lập tức nói, vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc: “Có lẽ cô cảm thấy hơi khó chấp nhận những điều khoản này, cô xem điều khoản chi viện vật tư này, đây chính là thành ý của Thanh Cảng chúng tôi, sau này chúng tôi sẽ cung phụng đồ ăn thức uống cho cô, nhưng một người ghê gớm như cô, đương nhiên là sẽ không nhận không sự bố thí ăn không uống không này rồi, với lại… Nếu Thanh Cảng hạ độc vào đồ ăn thì sao đây?”

Ánh mắt đầy ẩn ý của Nữ vương vẫn nhìn chằm chằm vào anh ta.

Bích Hổ lại nghiêm túc nói chuyện lần nữa: “Còn cả số liệu từ kẽ nứt tràng vực này cần phải làm quan trắc liên tục, cần nhờ nữ vương định kỳ kiểm tra và báo cáo số liệu từ kẽ nứt tràng vực kia… Cô có thân phận gì chứ, sao lại phải làm cái loại công việc nhàm chán buồn tẻ này được?”

“Nhưng điều khiến chúng tôi cảm thấy đau đầu đó là vì cô không đồng ý để chúng tôi cử nhân viên quan trắc vào…”

Nữ vương có vẻ không thoải mái, cơ thể hơi run rẩy.

Cái bụng cực to của cô ta từ từ lướt qua cát sỏi, phát ra một tiếng ma sát rất kỳ quái.

Trên trán Bích Hổ có giọt hôi lạnh nhỏ xuống, nhưng vẻ mặt anh ta lại càng nghiêm túc hơn: “Tôi cần phải nói rõ những vấn đề quan trọng, Thanh Cảng chúng tôi hợp tác với Thị trấn Vui Vẻ trên nền tảng bình đẳng, tự do, tôn trọng lẫn nhau. Bản thân tôi cũng là một người rất hay suy nghĩ vì người khác, cho nên chỉ cần nữ vương cô không hài lòng chỗ nào, tôi nhất định sẽ cầm về để họ cân nhắc lại lần nữa...”

Nữ vương vẫn không nói gì, bầu không khí xung quanh bắt đầu trở nên nặng nề kỳ lạ.

“Reng reng reng...”

Trong lúc đó, đột nhiên điện thoại trong túi Bích Hổ vang lên.

Tiếng chuông đột ngột dọa Bích Hổ sợ nổi hết cả da gà da vịt, anh ta nhanh lấy điện thoại ra như bị lửa đốt, không thèm nhìn mà quát to với người trong điện thoại: “Nếu không anh ngon thì tới làm, anh ngon mà tới làm này, ngày nào thúc giục thúc giục, không biết người ta cần thời gian suy nghĩ sao?”

“Hả?”

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói tò mò của Lục Tân: “Là Bích Hổ à?”

“Có phải bây giờ anh đang bận không?”

“À...”

Bích Hổ nghe thấy giọng nói cực kỳ lễ phép thì lập tức ngẩn ngơ, trên khuôn mặt vừa nghiêm túc vừa căng thẳng của anh ta đột nhiên lộ ra vẻ mặt kích động muốn khóc, gân cổ lên kêu rên: “Đội trưởng... Là đội trưởng thật sao? Cậu mau cứu tôi đi mà đội trưởng...”

“Cứu?”

Lục Tân cũng hơi ngơ ngác: “Không phải nói đàm phán rất thuận lợi sao?”

“Vậy vị nữ vương kia muốn trở mặt sao?”

“Chuyện này...”

Bích Hổ vừa nghe thấy anh nói như vậy thì lập tức nhìn về phía vị nữ vương kia.

Bản thân anh ta đúng là rất sợ, chỉ là vị nữ vương này cũng không có ý trở mặt…

Có điều vừa quay đầu, anh ta đã lập tức ngẩn ngơ.

Chỉ thấy nữ vương đang dịu dàng yên lặng ngồi đối diện cái bàn trà bằng đá cẩm thạch bị bể nát mất một nửa.

Nửa người trên ngồi thẳng tắp, hai tay đặt ngay ngắn trước bụng nhỏ, còn phần hiệp nghị an toàn mà Thanh Cảng soạn thảo nằm trên bàn trà đã xuất hiện vài hình hoa văn, nhìn như là nữ vương đã chấm vào chén nước trà rồi nghiêm túc ký lên.

Bích Hổ ngơ ngác.

Đây là chuyện cũ có cái hướng đi kỳ lạ gì vậy nè?

“Bây giờ anh có gặp nguy hiểm không, có thể xong trong vòng mười tiếng không?”

“Nếu nguy hiểm, tôi có thể xin chỉ thị của cấp trên, bây giờ lập tức chạy đến cứu anh ngay…”

Trong điện thoại, Lục Tân đang quan tâm dò hỏi, giọng nói bình tĩnh và đầy thân thiện của anh khiến người nghe rất an tâm.

“Không cần...”

Sau khi Bích Hổ tỉnh táo lại thì tâm trạng lập tức trở nên vững vàng, cảm động nói: “Bây giờ tôi rất an toàn.”

“Đội trưởng, tôi không nói mấy lời sáo rỗng, từ từ hôm nay trở đi cậu chính là đội trưởng ruột của tôi.”

“Sau này chi phí đi ra ngoài chơi, để tôi bao hết cho…”

“Ha ha, chuyện này thì không cần, nhiệm vụ của anh thuận lợi là được...”

Dường như ở đầu bên kia điện thoại Lục Tân thở phào, cười nói: “Tôi cũng đang định chờ anh trở về đó, tham gia cùng tôi một nhiệm vụ được không?”

“Vậy không thành vấn đề...”

Bích Hổ thuận miệng đồng ý, rồi đột nhiên tỉnh táo lại, hỏi: “Nhiệm vụ gì?”

“Cũng không có gì đâu.”

Lục Tân cười giải thích, nói: “Là thành phố Hắc Chiểu xảy ra một sự cố ô nhiễm, toàn quân bị diệt.”

“Bộ phận thông quan đặc biệt lệnh tôi dẫn vài người đi đến xử lý, tôi lập tức nghĩ đến anh ngay.”

“Anh đừng lo lắng, nhiệm vụ này chắc không khó khăn lắm đâu, cùng lắm là ô nhiễm nặng nề hơn nước Hải Thượng kia một chút thôi...”

“Ngày mai chúng tôi sẽ xuất phát, chắc là anh sẽ không từ chối tôi chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận