Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1246: Mạng nhện hình người (1)

Vù vù vù...

Khi bộ đội ứng phó trên mặt đất của Hỏa Chủng, hay nói cách khác, lực lượng thực thi pháp luật duy nhất vẫn còn hoạt động trong thành phố bắt đầu hoạt động, đồng thời theo lệnh của căn cứ ngầm, nhanh chóng chạy đến khắp các nơi khác nhau trong thành phố Hỏa Chủng, Lục Tân đang ngồi trên băng ghế dài ở Sở cảnh vệ, bên cạnh có bảy tám người co ro thành một đống, trên mặt đất còn vứt ngổn ngang nào là gậy bóng chày quấn vải vàng, nào là dao gọt hoa quả khắc phù văn thần bí.

Anh cảm nhận được tiếng xe bọc thép xung quanh ầm ầm chạy qua, cùng với tiếng súng nghe như pháo nổ nhanh chóng vang lên.

Anh rất bình tĩnh, cũng rất ôn hòa, cho dù vừa bị tập kích bởi một đám đông.

Cũng không giết người.

Chỉ xem em gái cuộn bọn họ thành một quả bóng.

Càng bình tĩnh, càng có thể phân biệt được rõ ràng những gì đang diễn ra ở thành phố Hỏa Chủng này.

Trong nhận thức của anh, thành phố Hỏa Chủng hiện tại giống như một đại dương hỗn loạn.

Trong đại dương, đang có một số ý chí đang lan nhanh, mang theo ý định ô nhiễm toàn bộ đại dương.

Tuy nhiên, sau khi anh và các thành viên khác trong câu lạc bộ đều ra tay, đà ô nhiễm này đã bị chặn lại.

Có điều, đà lây lan mới chỉ chững lại một chút, tình trạng ô nhiễm vẫn rất nghiêm trọng.

Vì vậy, anh lại hỏi ra câu hỏi đã hỏi khi vừa mới đến Sở cảnh vệ: "Vậy nên, các anh quản hay không quản?"

"Người này... thần kinh sao?"

Sở cảnh vệ đặc biệt yên tĩnh, tiếng hỗn loạn và tiếng ồn ào bên ngoài đang không ngừng vọng vào từ bên ngoài sảnh, nhưng nhóm nhân viên thực thi pháp luật trong bộ đồ bảo hộ đặc chế phía sau bức tường kính lại nhìn Lục Tân đang ngồi thẳng trên băng ghế với vẻ mặt đờ đẫn.

Họ thậm chí đều không biết nên tiếp lời thế nào...

Tình huống gì vậy, cậu ta lại đến báo án?

Mới đầu, người của Sở cảnh vệ thật sự nghĩ anh đến đây để báo án, nên không ai để ý đến anh.

Họ cho rằng có lẽ anh sẽ lập tức bị lũ điên ngoài đường bắt đi.

Nhưng điều không ngờ tới là, quả thực có một nhóm người điên rồ ngoài đường phố xông vào, nhưng đều không thể đến gần anh, thế là tay chân đều vặn vẹo, sau đó tạo thành những hình dáng quái gở, được đặt ngay ngắn trong đại sảnh.

"Bên ngoài náo loạn rất nghiêm trọng, các anh thân là nhân viên thực thi pháp luật, có quản hay không, dù sao cũng phải cho ra một câu trả lời."

Lục Tân lịch sự đợi trong vài giây, sau đó chậm rãi đứng dậy và hỏi những người thực thi pháp luật lần cuối.

"Rắc rắc..."

Không ai trả lời, nhưng đằng sau bức tường kính, ngược lại vang lên tiếng khẽ lên đạn.

Lục Tân thở dài, ánh mắt nheo lại.

"Tất cả các bộ phận xin chú ý, ở lối vào đường Thanh Thạch xuất hiện vụ việc kẻ xâm nhập tập kích, bộ đội ứng phó gấp rút đến đó xử lý..."

"Phòng khách phát thanh ở Hỏa Chủng xuất hiện kẻ xâm nhập nghi ngờ là Hệ 'vũ công', bộ đội vũ trang gần đó lập tức đến tiếp viện và trực tiếp hạ gục."

"Nhà máy điện hạt nhân phía nam thành phố xuất hiện..."

Trong bầu không khí im lặng, bên hông đám nhân viên vũ trang này, nhanh chóng vang lên tiếng của mệnh lệnh, vài người được nhắc đến trong đó, Lục Tân hơi cảm thấy quen thuộc, anh không khỏi lắc đầu. Đội trưởng đội thực thi pháp luật đứng sau bức tường kính cũng chợt phản ứng lại, lớn tiếng quát tháo: “Chúng ta chỉ nghe theo lệnh của cấp trên Hỏa Chủng, sáu giờ tối trước đó đã nhận được lệnh khẩn cấp phải có toàn bộ lực lượng cảnh sát."

"Đóng cửa không ra, nhưng cậu đã xông vào Sở cảnh vệ và tấn công người dân vô tội trước mặt chúng tôi, cậu đã vi phạm điều lệ của Hỏa Chủng!"

"Vậy nên... lập tức tiến hành xử quyết cậu ta, tất cả mọi người, nổ súng!"

Câu nói sau cùng lại hướng đến các đội viên khác.

Cũng vào lúc này, một cửa sổ nhỏ trên vách kính được mở ra, họng súng thò ra, tia lửa phun ra.

"Ài..."

Lục Tân lắc đầu có chút bất đắc dĩ, thấp giọng nói: "Đến thời điểm này rồi, vẫn không muốn giải quyết đám người tụ tập đáng sợ và vụ việc ô nhiễm kia, mà lại chỉ muốn quét sạch những kẻ ngăn cản cuộc tụ tập này... Quy tắc của Hỏa Chủng, quả thực không thể tuân theo mà..."

Lúc đang nói, đạn gào thét lao về phía anh, anh nghiêng đầu né tránh.

Khoảnh khắc tiếp theo, bóng hình anh bất ngờ xuất hiện trước bức tường kính, mặt đối mặt ở khoảng cách gần với những người bên trong.

"Cậu..."

Người bên trong lấy làm kinh hãi, đồng loạt lui về sau, có người luống cuống vô thức nổ súng.

Nhưng viên đạn bắn vào vách kính, chỉ để lại một chút vết trắng.

"Nếu các người đã bỏ mặc..."

Lục Tân lặng lẽ quan sát qua một lớp kính thủy tinh, bàn tay từ từ nâng lên.

Thấp giọng nói: "Vậy không thể làm gì khác hơn là chúng tôi sẽ đến tiếp quản..."

Khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay anh phủ lên bức tường kính cường lực, sau đó hạt đen trong mắt khẽ nhúc nhích, đột nhiên toàn bộ bức tường thủy tinh bị chấn động dữ dội, "rắc rắc" giòn tan, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ như móng tay.

"Oẳng oẳng..."

Đội thực thi pháp luật phía sau bức tường kính đang chuẩn bị ra tay thì đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa hung ác.

Một con chó con không da vượt qua anh, nhảy lên thật cao, bắp thịt không có da bọc, lộ ra đường nét rắn chắc mạnh mẽ, trực tiếp nhảy đến bức tường bên cạnh, lao vào trong đám nhân viên thực thi pháp luật, nhe nanh múa vuốt, cắn loạn điên cuồng.

Mỗi một đội viên thực thi pháp luật bị anh ta cắn đều cảm thấy cảm xúc lập tức hỗn loạn.

Hoặc trầm cảm tột độ, hoặc cáu kỉnh và tức giận bất thường.

"Nổ súng..."

Đội trưởng phản ứng nhanh hơn, mặc dù đã bị ảnh hưởng nhưng vẫn giơ súng lên và hét vào mặt Lục Tân.

Nhưng sau khi chĩa ra, anh ta lại ngớ ra tại chỗ, dường như quên mất mình muốn nói gì.

"Thì ra là vậy..."

Cùng lúc đó, Lục Tân đặt đồng hồ cát ký ức vào lại trong túi đen của mình.

Anh thấy rằng có một mảnh cát thừa trong đồng hồ cát.

Thế là hiểu ra cách sử dụng đồng hồ cát này. Chỉ cần dùng nó lấy đi ký ức của người khác, cát bên trong sẽ nhiều hơn, nhưng nếu sửa đổi hoặc che đậy ký ức của người khác, thì cát sẽ ít đi. Cho tới nay bản thân vẫn luôn dùng nó để quấy nhiễu ký ức của người khác, cũng khiến cho cát bên trong càng ngày càng ít đi... Hèn chi, trước kia bản thân còn tưởng nó có thể sử dụng được mọi lúc mà không cần để tâm đến chứ.

Bỏ đồng hồ cát vào túi, Lục Tân nhẹ giọng nói: "Em gái, đến lượt chúng ta rồi."

Em gái nghe thấy lời nói của Lục Tân, lập tức hưng phấn xoa xoa hai bàn tay nhỏ bé: "Lần này, có thể chơi hết mình sao?"

Lục Tân quay đầu lại, nhìn về phía em gái đang hưng phấn, cười lắc đầu và nói: “Bình thường em đều chơi quá nhỏ, náo động nhỏ.”

"Lần này, chúng ta chơi xả hơi bung lụa..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận