Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 615: Ô nhiễm đáng sợ nhất (1)

"Bốp!"

Đối mặt với Lục Tân, người đột ngột xông đến trước mặt nó, dường như “thần” cũng hơi bất ngờ.

Theo trên mặt của nó, hoặc là nói ở vị trí của đầu, nhìn không ra cảm xúc kinh hoảng nhưng sáu con mắt của nó lại nhanh chóng chuyển động, hai cánh tay của nó đột nhiên giơ ra. Màu sắc và bề mặt của cánh tay biến đổi nhanh chóng, sinh ra một lớp xương găm dữ tợn giống như đá đâm xuyên qua da.

Dường như sự tăng cường máu thịt cũng mang đến cho nó sự thay đổi về chất theo một ý nghĩa nào đó.

Nhìn sơ qua thì đạn cũng không thể phá vỡ được lớp đá trên cánh tay mạnh mẽ to lớn ấy. Lực lượng khổng lồ dường như đánh xuyên qua không khí thành một cái hỗ, tầng ngoài của nắm đấm là gai xương sắc bén bay thẳng đến mặt của Lục Tân.

Cùng lúc đó, Lục Tân giơ cánh tay lên chộp về phía trước.

"Răng rắc. . ."

"Thần" đánh trúng vào cơ thể của Lục Tân, gai xương sắc bén đâm vào trên lưng cái bóng màu đen của anh.

Nhưng Lục Tân lại đưa tay bắt lấy cánh tay của nó, thuận thế xé xuống dưới.

Giống như em gái đang xé một món đồ chơi, những vật chất cứng rắn dường như cũng không có tác dụng gì.

“Bốp!” “Bốp!”

Hình như “thần” đã bị chọc giận, một cánh tay khác hung hăng đánh tới. Cùng lúc đó, xúc tu sau lưng nó dựng thẳng lên rồi đập lung tung vào trên lưng của Lục Tân, mỗi một đỉnh của xúc tu đều có một cây xương gai sắc bén như dao găm.

Tốc độ của nó đã nhanh đến mức khác thường, nhưng Lục Tân chợt xuất hiện ở phía bên trái của nó. Anh đưa tay lắc một cái, lại giật một phát đã kéo một cánh tay khác của nó xuống. Tiếp theo đó, Lục Tân di chuyển dọc theo khắp cơ thể của nó, xé rách từng cây, từng cây xúc tu trên người nó, sau đó là chân trái của nó. Anh còn thừa dịp cơ thể của nó còn chưa kịp ngã xuống đã sờ về phía đùi phải của nó…

Những bộ phận cơ thể của nó từng cái, từng cái một bị rơi xuống giống như một con rối bị tháo đi linh kiện.

"Đùng. . ."

Xung quanh “thần” tỏa ra từ trường vặn vẹo của tinh thần lực, hình như muốn bắn Lục Tân ra ngoài.

Nhưng cái bóng màu đen trên người Lục Tân lại bỏ qua loại từ trường này, vẫn tỉ mỉ ngồi làm công việc xé rách và phá hủy.

Sau khi xé rách chân tay của nó, anh định đưa tay lên bắt lấy đầu của “thần”.

Trên mặt của “thần” xuất hiện cảm xúc phẫn nộ, máu thịt đang ngọ nguậy không ngừng để dung hợp.

Từ cơ thể và bên trong máu thịt dưới thân nó có những con quái vật giống như mãng xà đột nhiên chui ra, lao nhanh về phía Lục Tân. Nhưng anh lại mượn sức bật lên bao, sau đó nắm lấy đầu của “thần” và dùng sức để vặn.

"Xoẹt. . ."

Đầu của “thần” bị vặn xuống ngay cỗ cổ, máu thịt và xương sống dính liền với nó cũng bị tách rời ra.

"Thần? Ha ha. . ."

Lục Tân nhìn sáu con mắt đang trở nên ảm đạm mà mỉm cười vui sướng.

Anh chợt quay người lại, nhìn thấy Tiểu Thập Cửu đang mở to hai mắt nhìn anh ở cách đó không xa.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô là biểu cảm sùng bái, giống hệt như lúc trước vậy.

Lục Tân bất đắc dĩ, giấu đầu của “thần” ở sau lưng, ngón tay vẫy vẫy, ra hiệu cho cô đi đến.

“Rầm, rầm!”

Sau một tích tắc ngay khi đầu của quái vật bị bẻ xuống thì một đống máu thịt dưới chân Lục Tân cũng nhanh chóng sụp đổ.

Tựa như một biển máu thịt rơi từ trên không trung xuống dưới đất. Đồng thời cũng trong lúc này, máu trên thịt dần dần hình thành một cái bao. Nó nhanh chóng di chuyển phía trên máu thịt, dựa vào cơ thể khổng lồ đến mức chật ních của thành phố này để chạy trốn về phía xa.

"Còn chưa chết. . ."

Lục Tân cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, anh đã hiểu rõ bản chất của quái vật này.

Thể tinh thần có danh hiệu “sinh mệnh”.

Có được sức sống mãnh liệt và khả năng ô nhiễm người khác bằng máu thịt.

Cho nên, dĩ nhiên là không dễ dàng bị giết chết như vậy. Thần chân chính cũng không phải vật nhỏ bị mình xé đầu xuống này.

Thần chân chính là vô số máu thịt đè ép cả thành phố này.

Cho nên nhìn thấy quái vật kia chạy trốn bên trong cơ thể khổng lồ của nó, thậm chí anh chẳng buồn động đậy.

"Đi thôi!"

Lục Tân nhẹ nhàng nói, giống như đang lầm bầm lầu bầu: "Lần thứ nhất giải phóng lực lượng thực sự của ông, chắc là ông sẽ không làm cho tôi thất vọng chứ?”

"A a a. . ."

Cha không trả lời thẳng, nhưng cái bóng đang quấn trên người Lục Tân lúc này bỗng nhiên chìm xuống.

Cái bóng trên người Lục Tân càng ngày càng mỏng, bóng đen dưới chân anh lập tức bành trướng, nhanh chóng thoát ra.

Ngay sau đó, cái bóng đã hòa lẫn vào bóng tối của thành phố đổ nát.

Tại bóng tối đen kịt, bắt đầu từ dưới chân Lục Tân, những thứ máu thịt nhung nhúc kia đang ngưng tụ lại với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, biến thành một con sâu nhỏ giống với những con sâu trong sân nhỏ có thể biến thành hình dáng của Bích Hổ mà anh đã giết chết trước đó.

Toàn bộ Thủy Ngưu thành bắt đầu có một loại không khí khác thường dần dần hiện ra.

"Đó là cái gì?"

Từ phía xa xa, bác sĩ của tiểu đội liên hợp bỗng rùng mình một cái, cảnh giác ngẩng đầu.

"Giống như, có một quái vật nào đó càng đáng sợ hơn đã xuất hiện…”

Cũng từ lúc đó, Trần Huân đang lặng lẽ quan sát, còn tay thì bị đính chặt vào bàn và mất quá nhiều máu đột nhiên có một cảm giác run rẩy, giống như tất cả lông tơ trên người đều dựng ngược lên. Thậm chí loại cảm giác này làm anh ta quên cả đau đớn. Cả người anh ta chợt lung lay, ngẩng đầu nhìn về một phía. Anh ta không nhìn thấy gì cả, trước mắt chỉ là bóng tối vô tận nhưng anh ta lại nghĩ đến một số chuyện đáng sợ.

"Không thể nào. . ."

Anh ta tự lẩm bẩm, không thể tin được chính mình suy đoán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận