Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 219: Quái vật cùng quái vật chân chính (2)

Anh trực tiếp chống đỡ loại sức mạnh mắng chửi này, giống như đẩy một đợt thủy triều về phía trước, bước chân có vẻ nặng nề mà ngập ngừng, nhưng không lại ngừng chút nào. Bóng đen ở phía sau, dưới loại chấn động này, không những không trở nên yếu ớt, ngược lại càng ngày càng sôi trào, càng ngày càng cường đại, từng bước đè nén sức mạnh mắng chửi, đi tới trước mặt cây ăn quả hình người, cách 3 mét.

Anh ngẩng đầu nhìn cây ăn quả hình người, trên mặt lộ ra nụ cười hưng phấn: “Năng lực của anh là bất tử?”

“Tôi thích thứ bất tử…”

“Bởi vì như vậy anh mới luôn sợ hãi…”

“A…”

Nhìn thấy Lục Tân đã đi tới khoảng cách gần như vậy, Tần Nhiên trên cây ăn quả hình người rốt cuộc không chịu nổi, trên mặt anh ta lộ ra biểu tình vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, bỗng nhiên ngừng mắng, xúc tua thật dài đổi thành khẽ động, từ trên không trung bổ xuống.

Anh ta lộ ra vẻ mặt hung hãn, giống như muốn liều mạng với Lục Tân.

“Rắc…”

Lục Tân giơ tay, lập tức bắt được Tần Nhiên.

So với những cây ăn quả hình người loại nhỏ kia, bản thể Tần Nhiên trên gốc cây có phần chân thật nhiều hơn, cũng không bị Lục Tân bắt lấy trong nháy mắt, mà hoàn toàn bị bóng đen phía sau Lục Tân ảnh hưởng, triệt để vặn vẹo, nhưng anh ta vẫn thống khổ kêu lớn, ngay cả tiếng kêu cũng thê thảm hơn so với một số cây ăn quả hình người khác, đồng dạng cũng càng dễ nghe êm tai hơn một tí.

Loại âm thanh mắng chửi này khiến cho những Tần Nhiên khác cũng hoảng sợ ngừng mắng, sợ hãi bay xuống từ trên cây, đánh xuống.

“Đùng!” “Đùng!” “Đùng!”

Từng cây dây leo lần lượt đánh xuống, điên cuồng đánh vào Lục Tân, hoặc nói là bóng đen phía sau Lục Tân.

Cuối cùng, lúc này bóng đen phía sau Lục Tân đã càng ngày càng rõ ràng, giống như sống lại.

“Ha ha ha ha…”

Liên tục bị loại sức mạnh cường đại này đánh vào, Lục Tân lại nhếch miệng phát ra tiếng cười cổ quái.

Trong tay anh bắt lấy Tần Nhiên kia, cùng với dây leo phía sau bị anh hung hăng giật xuống, sau đó bị Lục Tân cầm ở trong tay, bóng đen phía sau lan xuống cánh tay, một đường kéo dài tới trên dây leo, sau đó bao phủ dây leo, cũng bao phủ Tần Nhiên đang thét chói tai kia, khiến cho dây leo đó trở thành một cây roi dài màu đen trên tay anh.

Sau đó Lục Tân dùng sức vung cánh tay, quất về phía trước.

“Đùng !”

Cây roi dài của của cây ăn quả hình người vung xuống, tất cả Tần Nhiên đều phát ra tiếng thét thống khổ chói tai, trên thân cây xuất hiện một vết sẹo rõ ràng, phía trên không biết có bao nhiêu máu thịt, bị một roi này quất xuống, dòng máu xinh đẹp chảy ra đầm đìa…

“Xùy !”

“Xì, Xì, Xì !”

Cây ăn quả hình người quơ mười mấy cái xúc tua, điên cuồng đánh tới Lục Tân

Mà Lục Tân cũng đang quơ roi dài trong tay, trên mặt mang theo nụ cười điên cuồng phẫn nộ, đánh vào cây ăn quả hình người.

Mỗi lần bị anh quất trúng, bóng đen phía sau đều sẽ xuất hiện một chút run rẩy, sau đó biểu tình trên mặt anh càng hưng phấn, mà mỗi lần anh đánh vào trên cây ăn quả hình người, lại là cả da lẫn thịt, rọc xuống một mảng rất lớn, tất cả Tần Nhiên đều liều mạng thét lên…

Lục Tân chọn loại phương pháp này để tiêu diệt cây ăn quả hình người, hiệu suất cũng không cao.

Giống như là do anh thích loại cảm giác này, cho nên mới chọn phương pháp này.

“Tôi mặc kệ mấy người, tôi đi trước…”

Mà ở trong trận chiến dường như bị chính sự sợ hãi bao phủ, đã sớm có một Tần Nhiên tách khỏi trận chiến.

Đó là thân cây Tần Nhiên sau khi bị Lục Tân giết chết, “trái cây” tỉnh lại đầu tiên, dường như cũng vì nguyên nhân này mà anh ta thông minh hơn Tần Nhiên khác một chút, sớm mượn ý chí của mình, áp xuống “Tần Nhiên” khác, trong lúc mắng chửi Lục Tân, anh ta đã lặng lẽ cắt đứt quan hệ giữa mình cùng cây ăn quả hình người, sau đó chạy trốn tới một căn nhà.

Cây ăn quả hình người không có cách nào di chuyển, nhưng trái cây trưởng thành lại có thể.

Một lúc lâu sau, ở phía bên kia của một căn nhà, một người mặc đồ lao động, trông không khác những cư dân trong Thị trấn Vui Vẻ là mấy, trên mặt mang theo nụ cười ngụy trang, trong tay mang theo một cái vali màu bạc, sải bước ra ngoài thị trấn.

Sau lưng, thỉnh thoảng truyền đến vô số tiếng kêu gào thét của “chính mình”, khiến cả người anh ta run rẩy.

Đáng chết, đây mới là quái vật chân chính…

Anh ta âm thầm thề, sau này tuyệt đối không thể trở về nữa…

“Hì hì… “

Ngay khi anh ta muốn chạy đến rìa thị trấn, anh ta bỗng nhiên nghe được có tiếng cười phía trước.

Ngẩng đầu nhìn lên, lập tức nhìn thấy một người phụ nữ mặc trang phục màu trắng, trên đầu đội mũ che nắng xinh đẹp, đang đứng bên ngoài thị trấn, trên một cánh đồng nở đầy bông hoa màu hồng, trong tay còn ôm một cô bé thoạt nhìn có chút cổ quái, tóc đen che mặt.

Bọn họ nhìn anh, lộ ra nụ cười vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận