Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 168: Ra khỏi thành phố! Ra khỏi thành phố! Ra khỏi thành phố!

Công tác chuẩn bị của bộ thanh lý ô nhiễm đặc biệt, luôn luôn vừa nhanh vừa tốt.

Sau khi lời xin "đi công tác" của Lục Tân và Bích Hổ được phê chuẩn, rất nhanh đã có một chiếc xe lớn đã được cải tạo lái đến dưới lầu trước sở cảnh vệ. Cùng lúc đó, một nhân viên công tác của tiểu tổ chi viện bước lên lầu, giao một bảng danh sáng cho Lục Tân và Bích Hổ.

"Chắc là đồ vật đã chuẩn bị xong cả rồi nhỉ..."

Bích Hổ ỉu xìu mở cái bảng danh sách kia ra, tính toán từ chút từng chút.

Nhìn thoáng qua cái danh sách thật dài kia, sắc mặt của Lục Tân cũng không chỉ hơi kinh ngạc: "Chuẩn bị nhiều đồ như vậy sao?"

"Đều cần thiết mà..."

Bích Hổ nhìn Lục Tân một chút, bất đắc dĩ giải thích: "Năm mươi hộp đồ hộp quân dụng, một trăm bộ lương khô; ba mươi cân nước lọc, một bộ thiết bị lọc nước, hai cái tấm lọc để thay đổi; hai hòm thuốc khẩn cấp, một bộ thiết bị giải phẫu; hai cái lều vải giản dị, hai bộ túi ngủ; hai cây đèn pin cường lực, pin bốn khớp; một cái sạc pin năng lượng mặt trời; một cái bản đồ quân dụng kiểu mới nhất, hai cái la bàn."

"Một vạn tệ liên minh có thể lưu thông ở toàn bộ khu vực phía Bắc; hai khối vàng thỏi; bốn bộ kẹp khí chế riêng cho "người năng lực", ba bộ chuẩn bị cho những "người năng lực" kia, một bộ dự bị; ngoài ra còn có vũ khí trang bị của tôi, một khẩu súng lục; bốn hộp đạn, một khẩu súng ngắm bắn siêu xa đặc chế 14,9 li, năm mươi viên đạn bình thường, hai mươi viên đạn đặc biệt. Ngoài ra, còn bổ sung thêm ba con dao găm nữa."

"Hai khẩu súng báo hiệu, sáu viên đạn tín hiệu."

"Hai chiếc điện thoại vệ tinh chế riêng cho vùng hoang dã, một dụng cụ thu tín hiệu."

"Một bộ thiết bị vô tuyến điện, hai cái bộ đàm..."

"Ngoài ra, còn có các bộ quần áo hữu dụng để thay đổi, hai bộ đồ ăn đơn giản, ba quyển tạp chí để tiêu khiển giải buồn."

Lục Tân ở một bên lắng nghe, ít nhiều cũng có chút nghẹn họng nhìn trân trối: "Sao lại chuẩn bị nhiều như vậy, chúng ta chỉ ra ngoài mười ngày thôi mà..."

"Ai yo, tôi còn lo rằng những thứ này không đủ dùng đây, ai mà biết sẽ gặp phải thứ gì trong hoang dã chứ?"

Bích Hổ than thở đành chịu, nói: "Giống như bộ trang bị lọc nước này, ở trong vùng hoang dã, thức ăn và nước uống đều là chuyện trọng vô cùng quan trọng, thói quen sinh hoạt của những người sống trong hoang dã kia là tìm được nước sạch thì uống ngay tại chỗ, nhiều lắm cũng chỉ nấu lên để uống thôi, còn những người từ bên trong thành phố ra ngoài như chúng ta, không chừng uống vào sẽ tiêu chảy ngay, ở ngoài hoang dã, tiêu chảy cũng có thể coi là một chuyện lớn đó."

"Ví dụ như những món đồ hộp này hay là tiền và vàng này..."

Gã từ từ nói, trong giọng nói đầy vẻ bất đắc dĩ: "Chỉ cần ra khỏi thành phố tường cao, sẽ tránh không được phải liên hệ với người trong hoang dã, mà liên hệ với những người trong hoang dã không thể thiếu hai thứ, một loại là vũ khí, hai là tiền tệ."

Điều quan trọng trong đó là tiền tệ.

"Mặc dù tệ liên minh không được sử dụng rộng rãi trong thành phố tường cao, nhưng trên hoang dã vẫn có những người không nhận những số tiền này, nhóm chúng ta nhất định phải mang theo vàng để dự bị, gặp một vài người đặc biệt, vàng cũng không nhất định sẽ dễ dùng mà phải dùng đồ ăn để trao đổi."

Lúc đầu, Lục Tân chỉ từng nghe Bích Hổ nói, gã từng trải qua một thời gian sống bên ngoài hoang dã, nhưng anh cũng không nghĩ gì nhiều, sở dĩ đưa gã theo, chủ yếu vẫn là mình cần một người tài xế. Nhưng bây giờ, nghe gã nói có đạo lý rõ ràng lại nghiêm túc, xem ra quyết định đưa Bích Hổ cùng xuất phát với mình của anh, đúng là làm rất đúng...

"Có điều, có thể thấy, lão Trần đúng là dốc hết vốn liếng lên người cậu mà..."

Sau khi xuống lầu, Bích Hổ trông thấy chiếc xe chuyên dùng trong hoang dã đã trang bị cho bọn họ, trái lại có một chút hưng phấn.

Gã dạo một vòng quanh xe, sờ sờ bên này rồi lại vỗ vỗ bên kia, trông dáng vẻ có chút hưng phấn.

"Vì sao lại nói thế?"

Lục Tân có chút không hiểu, nghĩ thầm không phải chỉ là chiếc xe thôi sao?

"Ha ha..." Bích Hổ nhấc mui xe trước lên nhìn một hồi, càng nhìn càng thoả mãn, bộp một tiếng đập một cái, cười nói: "Xem ra, đây chính là Hummer - xe việt dã quân dụng cải tạo riêng của tiểu tổ nghiên cứu, bệ cao, mông lớn, động cơ hút khí tự nhiên V10, động cơ thoát và nạp khí được cải tiến dung lượng 6.8 lít, máy móc tăng áp linh kiện trung tâm, tăng lớn vòi phun, cộng với chương trình computer của xe cẩu E C U, mã lực 1099 có thể sánh với một lão xử nam hơn ba mươi năm, cộng thêm kính chống đạn, súng liên thanh ổ quay sáu nòng hạng nặng, đây con mẹ nó...”

Ánh mắt gã cũng hơi có toả sáng: “Quả thực, đây chính là một con thú sắt lớn đó!”

Lục Tân nghe thấy, như bị rơi vào sương mù: “Không phải chỉ là chiếc xe thôi sao?

Để bày tỏ sự quan tâm của mình, anh vẫn hỏi một câu: “Chắc chắn có thể chạy ra ngoài thành phố được chứ?

Bích Hổ quay đầu, ánh mắt có chút khinh bỉ nhìn anh.

Lục Tân không khỏi chột dạ một chút, anh biện minh: “Ý của tôi là nó cũng chạy rất nhanh khi ở ngoài thành phố sao?”

“Yên tâm đi!”

Bích Hổ trực tiếp mở cửa xe bò vào buồng lái rồi vỗ vỗ tay lái, bảo: “Tôi thậm chí còn cảm thấy nó có thể bay được nữa!”

Lục Tân nhìn nhân viên công tác, mang từng chút từng chút vật tư mà họ đem đến lên xe, thậm chí còn cố ý chia loại giống nhau để cho gã nhìn rõ mà thuận tiện lấy dùng bất cứ lúc nào, cuối cùng là ký tên để làm tổ trưởng tổ hành động đặc biệt, sau khi đã cầm giấy chứng nhận bản thân lên, lúc này mới kéo cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế ra, ngồi lên, hỏi: “Cậu có cần về nhà nói một tiếng với người nhà hay không?”

“Không cần!”

Bích Hổ cười nói: “Tôi cô đơn một thân một mình, ngoại trừ Linda ra thì chẳng ai quan tâm tôi đâu, chúng ta trực tiếp ra khỏi thành phố đi.”

“Ồ!”

Lục Tân gật đầu một cái, bảo: “Trước khi ra khỏi thành phố, đi một chuyến đến trạm Mặt Trăng trước đi, cậu biết địa chỉ nhà tôi mà.”

“Vì sao?”

Bích Hổ hơi kinh ngạc nhìn Lục Tân một cái: “Anh không biết bây giờ thời gian quý giá sao?”

“Đi đón người nhà của tôi đó?”

Lục Tân hơi ngạc nhiên nhìn Bích Hổ một cái, nghĩ thầm, cậu không có người nhà, nhưng mà tôi có đó...

Bích Hổ “xì” một tiếng quay đầu nhìn về phía Lục Tân.

Thấy dáng vẻ vô cùng nghiêm túc của Lục Tân, sắc mặt gã cũng dần dần trở nên cổ quái.

Mặt gã lại trở nên tái nhợt hơn.

“Khởi động...”

Bích Hổ không nói thêm gì nữa, mà là quay đầu thử khởi động hệ thống bằng giọng nói một chút, khởi động xe, sau đó yên lặng chở Lục Tân, trên đường luôn lái xe theo quy tắc quy định, thành thành thật thật đi tới dưới khu nhà cũ nơi Lục Tân ở kia rồi dừng lại.

“Đây…”

Đầu gã cũng không dám quay lại, chỉ nhìn chằm chằm vào tay lái, giọng nói có chút không lưu loát: “Anh có cần... Lên lầu đón một chút không?”

“Không cần!”

Lục Tân lẳng lặng ngồi ở ghế lái phụ.

“Muốn…”

Giọng nói của Bích Hổ có vẻ chột dạ: “Giúp đỡ bê chút hành lý hay gì đó...”

“Bọn họ đã lên xe rồi.”

Lục Tân quay đầu, nhìn Bích Hổ cười cười, nói: “Có thể đi rồi...”

Bích Hổ nhìn thoáng qua chỗ ngồi trống rỗng đằng sau thông qua kính chiếu hậu, nuốt một ngụm nước miếng, yên lặng khởi động xe.

Sau khi xe chậm rãi chạy trên đường lớn, gã vẫn luôn nhịn không được mà lặng lẽ ngắm phía sau thông qua kính chiếu hậu, rốt cục vẫn nhịn không được.

Sau nửa ngày xoắn xuýt, gã bỗng nhiên cố gắng bày ra một gương mặt tươi cười, làm ra một chuyện mà Lục Tân không hề nghĩ đến...

“Chào cô chú và em, tôi tên là Bích Hổ, là đồng nghiệp tốt của đơn binh, cũng là bạn tốt...”

Thế mà gã lại trò chuyện: “Rất vui khi được quen biết mọi người…”

“... Chắc hẳn mọi người cũng rất vui khi quen biết tôi đúng không?”

“Ha ha ha, không cần khách sáo đâu....”

“Hả?”

Lục Tân bên ghế lái phụ đang lật tư liệu quay đầu nhìn Bích Hổ một cái.

Sắc mặt anh cũng đều có chút cổ quái.

Không chỉ một người từng bị người nhà của anh dọa , nhưng rõ ràng nhìn không thấy, còn có ý định nói chuyện phiếm với người nhà, đây chính là người đầu tiên.

Anh bất đắc dĩ thở dài trong lòng, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy con đường phía trước chính là cầu treo sắt thép đang từ từ hạ xuống.

Gió ngoài thành phố chậm rãi thổi vào, có một chút khác biệt với trong thành phố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận