Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1005: "Ngài" đã trở lại (2)

Khi Lục Tân bước vào quảng trường, cảm giác đầu tiên là nó rất rộng lớn.

Khi nãy nhìn thấy cảnh dòng người chen nhau ở quảng trường, nên sinh ra ấn tượng rằng quảng trường này rất nhỏ hẹp.

Nhưng trên thực tế, thành phố kín cổng cao tường nhờ vào Hắc thảo đã tích tụ được một lượng lớn của cải khổng lồ này, rất được dày công về mặt công trình. Toàn bộ quảng trường có diện tích hơn 100 ngàn mét vuông, đài phun nước và tượng điêu khắc đã xây dựng nên địa danh cao quý và trang nhã nhất của thành phố chính Hắc Chiểu...

Mặc dù nói, bản chất của thành phố Hắc Chiểu có thể không xứng với một quảng trường tốt như vậy.

Nghĩ đến những vấn đề này, Lục Tân chậm rãi đi vào quảng trường, lập tức nghe thấy tiếng sột soạt.

Chậm rãi nhìn lên, anh thấy có một bóng đen đang áp đảo về phía mình. Bóng đen dày đặc kết thành tồn tại giống như mây đen, có thể nghe thấy bên trong có tiếng vảy dày đặc cọ xát, cùng tiếng kêu la hoảng loạn.

"Loại quái vật ở Tòa nhà ma Thiên Hòa?"

Lục Tân đã nhận ra thân phận của những con quái vật này, từ lâu đã nhìn thấy ở Tòa nhà ma Thiên Hòa, em gái còn bắt một con chơi, chỉ để chơi, chơi mãi cũng không biết ném đi đâu. Trẻ con luôn như vậy, vứt bừa bãi, sau đó lại cảm thấy đau lòng.

Bây giờ mình lại gặp cùng lúc nhiều như vậy.

Hơn nữa còn không giống như những con ở trạng thái mới sinh. Rõ ràng là những con này mạnh hơn và quái dị hơn nhiều.

Lục Tân suy đoán, đây có thể là thứ gì đó chạy ra từ Vực Sâu, chuẩn bị gieo rắc chủng loại đến nơi khác?

Bởi vì nó vừa mới trồi lên từ Vực Sâu, cần lực lượng mạnh mẽ.

Vì vậy, mượn những hạt giống này để phát tán đi mọi hướng, sau đó quay trở lại trên người nó. Đây dường như cũng là một cách trưởng thành?

Vậy thì, lại bắt thêm hai con cho em gái chơi?

Xào xào xào...

Khi anh nghĩ vậy, đám mây đen đã đến gần, một giọng nói dày đặc và sắc bén khác thường bao phủ tới.

Ồn ào và kỳ lạ.

Loại âm thanh này dường như có một sức mạnh có thể xuyên thẳng vào hộp sọ và xâm nhập vào vỏ não của con người. Chúng khiến não người ta cảm thấy ngứa ngáy, nhưng lại không thể gãi được vì ngăn cách bởi hộp sọ, nên sinh ra cảm giác khó chịu dị thường...

Huyệt thái dương đột ngột giật giật, máu bị ép dồn lên đại não.

"A..."

Con nhanh nhất đã lao tới trước mặt Lục Tân, cái đầu nhỏ nhanh chóng chiếm lĩnh tầm mắt của anh, hung hăng há to miệng.

Thậm chí có thể nhìn thấy những chiếc răng sắc nhọn và sáng bóng.

Lục Tân hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại rồi chợt mở ra.

Xào xào.

Một vòng tròn sóng gợn vô hình ngay lập tức mở rộng ra với trán là tâm điểm, đồng thời khuếch trương trong nháy mắt.

Trong phạm vi bị sóng gợn bao phủ, không khí trở nên vô cùng sền sệt.

Hơn nữa, cảm giác nhớp nháp này còn không ngừng tăng lên theo thời gian, dường như không có giới hạn trên. Con quái vật tinh thần giống như đám mây đen từ trên trời rơi xuống đó, khoảnh khắc chạm vào tầng sóng gợn này, đã bị cố định trên không trung, giống như con muỗi màu hổ phách bị treo lơ lửng bất động.

Rắc rắc...

Lục Tân ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt phát ra âm thanh như tiếng máy ảnh lúc nhấn nút chụp.

Đó là đồng tử của anh khẽ run lên, chuyển động đóng mở được hoàn thành trong vòng một micro giây.

Khoảnh khắc tiếp theo, những con quái vật tinh thần này đồng thời bị xé nát, thân thể bị vặn thành từng mảnh nhỏ chưa tới một xăng-ti-mét, mà tốc độ này lại có vẻ không nhanh, cũng không lập tức, mà giống như chậm rãi, hẳn hoi xé nát thân thể của chúng.

"Thôi vậy…"

Lục Tân nghĩ thầm, hay là không bắt cho em gái nữa.

Dù sao thì thứ này quả thực quá giòn, em gái khá dẻo dai, thích hợp chơi với thứ rắn chắc hơn...

Anh tiếp tục đi về phía trước, những mảnh vụn quái vật trong không khí bắt đầu rơi lộp độp quanh cơ thể anh như mưa đá.

"Đó là trường lực tinh thần?"

Đám người Bích Hổ ở trên tòa nhà bên cạnh đã nhìn thấy cảnh tượng này.

Ngay cả khi họ không thể nhìn kỹ diện mạo của những con quái vật tinh thần đó, họ cũng có thể nhìn thấy được cơ thể quái vật tinh thần dày cộm nặng nề như đám mây đen, ồn ào đáng sợ, nhìn thấy cơ thể tinh thần méo mó đang áp đảo về phía Lục Tân.

Đáng sợ nhất là đám mây đen tinh thần đã lập tức bị xé nát dưới trường lực tinh thần do Lục Tân phóng thích ra.

Như thể trong tích tắc, trời nhiều mây chuyển sang trời quang...

Sự tương phản cực kỳ rõ ràng khiến Bích Hổ biến sắc, kinh ngạc quay lại nhìn Hàn Băng:

"Đội trưởng trong khoảnh khắc vừa rồi đã phóng ra lượng cấp tinh thần lớn bao nhiêu vậy?"

Hàn Băng vô thức liếc nhìn máy kiểm tra đo lường tinh thần cỡ nhỏ trên cổ tay, đường nét bên trên là một vùng hỗn loạn.

Tiếp tục đi về phía trước, bước chân của Lục Tân giẫm lên phiến đá nhẵn nhụi tại quảng trường, như giẫm trên mặt nước.

Mỗi một bước bước xuống, đều có những gợn sóng mơ hồ lan ra xung quanh.

Bóng lưng anh mang lại cảm giác cô đơn.

Theo gợn sóng lan tràn, một số người đứng yên xung quanh quảng trường, đeo vòng cổ và rũ đầu, như đang ngủ say, chậm rãi ngẩng đầu, giống như vừa mới tỉnh dậy sau một giấc mộng dài, tầm mắt chậm rãi thu lại, cuối cùng rơi vào người Lục Tân.

Khoảnh khắc tiếp theo, khóe miệng bọn họ đột nhiên mím chặt, lộ ra nướu đỏ tươi.

"Vù vù vù..."

Tất cả mọi người đột nhiên nằm sấp xuống đất, ba chân bốn cẳng, lao về phía Lục Tân một cách hung tợn.

Nở nụ cười trên môi, Lục Tân từ từ mở rộng vòng tay, giống như một người trở về đáp lại những lời chào đón nồng nhiệt này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận